Pair of Vintage Old School Fru
Gia Mặt Sẹo

Gia Mặt Sẹo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322580

Bình chọn: 7.5.00/10/258 lượt.

ẩn kia sau này chính là Ung Thân Vương, cũng chính là Ung Chính. Loáng thoáng nhớ hình như đó là hoàng đế mắc bệnh đa nghi

rất nặng, nàng cũng không thích Kỳ Cách cùng hắn quá thân cận, nhưng cái này nàng không thể xen vào. Chuyện trên đời, lão Thiên đều có an bài,

cứ để thuận theo tự nhiên.

“Không đi.” Hắn không an tâm cũng bởi vì nàng có thai mà khẩu vị kém đi.

“Như vậy được không?” Nàng không hy vọng hắn gần gũi quá với

trung tâm quyền lực, dù sao gần vua như gần cọp, nhưng cũng sợ hắn bởi

vậy mà đắc tội với người khác, rước lấy sát khí.

“Không quan trọng, Tứ ca nhất định có thể thông cảm ta mới

cưới, ta sai người đi nói với hắn một tiếng là được rồi.” Hắn kỳ thật

cũng không muốn cuốn vào với các a ca vì ngôi vị hoàng đế.

Đôi mắt nhắm chặt lại mở ra, nhìn hắn một cái, lại nhắm vào “Ừ.” Cọ xát lồng ngực hắn, hài lòng nở nụ cười.

Kỳ Cách đột nhiên đưa tay đem nàng cả người ôm ngang

lên. Tình Dương không sợ, chỉ là mở to đôi mắt đang lim dim ngây ngốc

nhìn hắn, cố gắng chiến thắng thần ngủ.

Lệnh cho tổng quản sai người đến chỗ Tứ a ca, bản thân Kỳ

Cách thì ôm nàng đi về hướng thạch đình, hạ nhân từ trong đình đã mở

sẵn ghế nằm bằng lông dê nỉ ra. Trên bàn đá bày rất nhiều điểm tâm ngon

cùng trà nóng. Hắn đem người trong ngực nhu hòa đặt xuống nằm ở trên

ghế, thuận tay giúp nàng đắp chăn lên.

“Nàng ngủ một lát, ta ở đây cùng nàng.” Đây là phúc tấn của

hắn. Ánh mắt Kỳ Cách chuyên chú nhìn bụng nàng. Đứa nhỏ hai người đang ở đó dần phát triển, hắn không nỡ để nàng chịu khổ, nhưng trong lòng lại

có loại vui sướng.

Tình Dương ngăn cản không được Chu công cứ mãi kêu gọi, không ngọ nguậy nữa, liền nhắm mắt lại ngủ.

Kỳ Cách mím môi cười, chuyển sang ngồi ở ghế đá bên cạnh, cầm lấy sách, nhàn nhã tự tại hưởng thụ thời gian này, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về người đang ngủ kia. Trông thấy nàng ngủ, ánh mắt của hắn mới

an tâm dời về trên sách.

Thời gian cứ như vậy lẳng lặng trôi qua, không biết qua bao lâu, thanh âm tổng quản ngoài thạch đình vang lên:

“Vương gia.”

Kỳ Cách theo bản năng ngước mắt, rồi sau đó hơi sững sờ, phút chốc đứng dậy “Hoàng thượng?” Kinh ngạc mở lớn mắt. Hoàng thượng rõ

ràng đến đây? Sao lại không có người thông báo một tiếng?

Khang Hi vui vẻ bước vào trong đình, nhìn Tình Dương đang ngủ say, cười cười “Trẫm nghe lão Tứ phàn nàn ngươi có phúc tấn liền không

cần huynh đệ, cho nên đặc biệt đến Vương Phủ xem, người được mọi người

trong hoàng thành gần đây luôn yêu mến ngưỡng mộ.”

“Vi thần tham kiến. . . . . .” Kỳ Cách đang muốn phất tay áo quỳ xuống thỉnh an, Khang Hi đã trước một bước vịn lấy hắn.

“Không cần phải đa lễ, trẫm chỉ là muốn đến xem ngươi mà

thôi.” Hắn rất vừa lòng những gì đang chứng kiến. Đứa nhỏ này đã mất đi

quá nhiều, hôm nay có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, hắn thật tình

vì hắn mà vui vẻ, cũng nguyện dốc hết tâm lực vì hắn bảo vệ hạnh phúc

này.

Cảm giác lạnh nhạt hờ hững quanh thân hắn phát ra nay không

còn nữa, thay vào đó là thỏa mãn cùng hạnh phúc. Khang Hi không khỏi xúc động, khẽ thở dài, dưới đáy lòng âm thầm nói: Tứ đệ, trẫm cuối cùng

cũng không phụ lòng ngươi.

Kỳ Cách cười nhạt một tiếng “Đa tạ hoàng thượng quan tâm.”

Nhìn thấy ánh mắt hoàng thượng dừng trên người Tình Dương, hắn quay

người, muốn gọi nàng dậy.

“Đừng phiền nàng nghỉ ngơi. Hôm qua trẫm từ thái y biết được, phúc tấn của ngươi có thai. Trẫm thật cao hứng, đặc biệt lệnh cho một

thái y đến ở phủ Huân Thân Vương, đến khi phúc tấn ngươi bình an sinh

hài tử.”

“Tạ hoàng thượng ân điển.”

Khang Hi ngồi xuống, Kỳ Cách mới ngồi, hai người nhìn Tình Dương đang ngủ mơ màng, không nói câu gì, thỉnh thoảng lại cười khẽ.

Tình Dương đang ngủ lông mày chợt nhíu lại, không hài lòng chu miệng lên. Thanh âm bên tai làm cho nàng không thể ngủ yên.

Xoa xoa mắt như trẻ con, nàng từ từ mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, trước mắt còn mờ mờ sương mù một chút, chốc lát mới lấy lại tinh

thần. Nhìn bốn phía, đã thấy Kỳ Cách ngồi đưa lưng về phía nàng, mà

trước người hắn còn ngồi một nam tử mặc hoàng bào quý khí, dung mạo nhìn rất quen mắt.

Đưa lưng về phía nàng nên Kỳ Cách không biết nàng tỉnh, ngược lại Khang Hi, nhìn thấy nàng ngơ ngác sững sờ nhìn mình, nhịn không

được nở nụ cười.

Tình Dương có chút xấu hổ cười “Hắc” cười xong, cảm thấy không đúng, thân mặc hoàng bào.. . . . .

A….A…A! Hai mắt bỗng nhiên mở lớn, nàng sợ tới mức hít một hơi dài, đang từ trên ghế nhảy xuống.

“Hoàng… hoàng… hoàng thượng?” Mặc kệ đang nghĩ vì sao hoàng

đế lại xuất hiện ở đây, trong lòng quýnh lên, Tình Dương đạp chăn đắp

trên người, vội quỳ xuống đất hành lễ, Kỳ Cách lại trước một bước nâng

nàng dậy.

“Cẩn thận, đừng vội.” Hắn vịn lấy hai cánh tay nàng, chỉ sợ nàng bối rối làm bị thương chính mình cùng hài tử.

“Miễn lễ.” Nhìn thần sắc Kỳ Cách khẩn trương, Khang Hi cười nói.

“Tạ hoàng thượng.” Tình Dương xấu hổ đứng dậy. Xem ra hoàng

thượng tới được một lúc rồi. Như vậy, vừa rồi mình ngủ như tiểu trư đó

đều bị hoàng thượng nhìn thấy hết?

Nghĩ đến đây, nàng có chút phàn nàn, dò xét trượng ph