Gia Sư Băng Giá

Gia Sư Băng Giá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321372

Bình chọn: 10.00/10/137 lượt.

Tôi không biết nói 2 tiếng “bố mẹ” tư rất lâu rồi. Tôi

sống với dì. Dì cũng như là ng mẹ của tôi, nuôi lớn tôi. Mãi sau này tôi mới biết Bố mẹ mình mất trong 1 vụ tai nạn, lần đó cũng cướp đi người

chồng dì yêu quí nhất. Dì có 1 người con cũng bằng tuổi tôi tên là Tường Vi. 2 chị em chúng tôi thân thiết từ nhỏ. Cũng vì thế mà dì hok đi thêm bước nữa mà cứ ở vậy nuôi 2 chị em tôi lớn khôn. Dì tôi làm tư nhân,

còn kinh doanh về cái j thỳ tôi hok bít vì dì hok bao h kể cả, cứ mỗi

lần tôi hỏi thỳ dì lại đánh trống lảng nên đó cũng đc coi là 1 bí mật mà sau này tôi mới bít. Tôi sông hạnh phúc trong ngôi nhà trong gđ nhỏ của mình thật hạnh phức và tràn ngập nụ cười. Tuy vậy tôi vẫn buồn, trần

cảm, cũng từ đấy tôi rất lạnh lùng, dù cho khuôn mặt tôi có baby đến đâu thù vẻ lạnh lùng của tôi cũng che giấu đi tất cả. Chẳng ai có thể bít

tôi đang nghĩ j trừ TV.

1 ngày dì kêu 2 tụi lại và bảo:

- LA, TV, 2 con đã lớn, lớp 10 r` còn j. Ta muốn 2 con lên thành phố mà

học, ở đó 2 con sẽ đc PT hết khả năng của mình, còn ở đây trên mảnh đất

nông thôn hạn hẹp này 2 con sẽ bị kìm ***.

Dứt lời 2 chũng tôi không hẹn nhưng cũng đồng thanh:

- Hả? Cái j? Không thể nào.

- Ta đã quyết định r`, 1 tuần nữa 2 con sẽ đi. Dù 2 con có chỗng đối cỡ nào thỳ ta cũng quyết định r` k thay đổi đc đâu

Khi chúng tôi còn ngạc nhiên hết cỡ mắt chữ a miệng chứ o thì dì lại tiếp lời:

- Hàng tháng dì sẽ gửi tiền đều, nhưng dì chỉ gửi ¾ chi phí thôi, còn phần còn lại 2 đứa tự lo liệu nhá.

Vẫn là câu đó:

- Hả? Cái j? Không thể nào.

- Có nghĩa là tụi con phải đi làm thêm á.– TV rụt rè lên tiếng.

- Ừ- Dì đáp rồi đi về p`

Tôi buồn và đi ra sau nhà, nơi mà mỗi lúc buồn tôi hay ngồi đó. Tôi

khóc, khóc cứ như chưa bào h đc khóc, 2 hàng nc mắt cứ chảy ròng ròng.

“Tại sao vậy? Tại sao lại thế? Không lẽ dì không thương tôi nữa”- Tôi

thầm nghĩ.

Tôi sinh ra và lớn lên ở đây đã lâu lắm r`, đã gắn bó lâu lắm r`, làm

sao tôi có thể đến nơi khác đc chứ. Suy nghĩ 1 hồi tôi thiếp đi bên tảng đá. Trong lúc tôi ở sau nhà thỳ TV chạy đến bên dì thủ thỉ:

- Mẹ ơi con có chuyện muốn nói.

- Ừ nói đi, mẹ nghe.

- Từ nhỏ đến h, chị Anh rất lạnh lùng, tuy cứng cỏi, mạnh mẽ nhưng không có mẹ liệu chị có thể tiếp tục như thế đc k? con sợ chị ấy sẽ suy sụp

vì chưa bao h rời khỏi ngôi nhà này cả.

- Ừ mẹ biết chứ, nhưng nó lớn r` nó cần tự lập, mẹ k muốn nó dựa dẫm vào mẹ mãi như vậy đc.

Nó lủi thủi ra sau nhà, thấy đổi tôi đag ngủ, nó liền kê dậy”

- Chị Anh à dậy đi em có chuyện muốn nói

Nghe thấy, tôi liền bật dậy

- Ừ, sao em

- Em biết là chị đag rất buồn nhưng chúng ta phải chiều theo ý mẹ thôi,

mà biết đâu ở đó cuộc sống của chúng ta sẽ khác thỳ sao. Mà chúng ta

cũng cần phải cho mẹ em thấy chúng ta giỏi lắm chứ- Nó nháy mắt.

- Ừ, tôi cười xòa. Rồi hai chị em vào nhà Vì là Hotgirl nên tôi có rất nhìu anh chàng theo đuổi, có 1 số người đã ngỏ lời với tôi nhưng đều bị tôi từ chối. Không giống như nhà hay cười hay nói, trên trường tôi rất rất lạnh lùng, đặc biệt là

rất ít cười. Hiếm ai thây nổi nụ cười của tôi cho dù là tôi đag đi cạnh

TV. Nhưng không phải vì thế mà toi k có bạn. Tôi có 1 nhóm bạn( thật ra

là chit vài ba đứa mà toàn là gái) Hôn nay đến trường tuy buồn nhưng mặt tôi vẫn lạnh tanh. Đến lớp, ngồi phịch xuống ghế, chưa j đã có đám ng

bu quanh lấy tôi(Vì tôi là HotGirl của trường mà) Tôi bực mình quát to:

- Cút hết đi! Đi nhanh trc’ khi tôi nổi giận đó( nổi giận r` con đâu)

Như hiểu đc ý tôi, bọn họ tản ra hết còn mỗi đám bạn của tôi.

- Này, mày sao đấy- Lan hỏi.

- Tao có chuyện muốn nói với bọn mày- Khuôn mặt vẫn lạnh băng

- Chuyện j nói đi- TV nhanh nhảu

- Mày im đi, mày cũng bít chuyện đó còn j- Tôi giận dữ

Nó như hiểu ra đc điều j chạy đến bên tôi, ngồi ngoan ngoãn như 1 con mèo.

- Thôi nói đi xem nào- Phương nói

- Tao với TV sắp chuyển lên tp học r`, chắc k về đây nữa đâu

Tụi nó há hết mồm ra. Trông có vẻ còn ngạc nhiên hơn là lúc chúng tôi bít chuyện nữa.

- Thật sao? Thế bao h mày đi – Lan hỏi

- Tuần sau

- Thật chứ? Ôi trời ơi, thế là trường ta mất 2 hotgirl r`

- Mà mày chuyển vào tp nào?

- HCM

Tụi nó xúm vào hỏi tôi đủ điều khiến tôi k bít trả lời sao cho hết liền bỏ đi. Như hiểu ý tụi nó chẳng bám theo tôi làm j. Chỉ có Tv là lẽo đẽo theo thôi.

- Chị À, em bít là chị bùn nhưng chị phải cố gắng lên chứ.- Nó giảng giải

- Tao bít r`, mày im đi – Tôi quát.

Về đến nhà với tâm trạng nặng trịch, nhìn bữa ăn mà dì tôi soạn ra mà

tôi k mún ăn liền chạy vào p`. R` nc’ mắt tôi cứ thế tràn ra giàn giụa.

Tôi k muốn ai thấy tôi khóc cả vì trc’ h tôi rất cứng cỏi, mạnh mẽ. Mệt quá, tôi thiếp đi và chẳng bít j nữa.

Khi dì tôi bước vào p`, tôi chợt tỉnh dậy. Ôm lấy dì tôi hỏi:

- Sao lại thế, dì k thương con nữa sao?

- Không có con đừng hiểu nhầm, dì cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, sau này con sẽ hiểu.

- Vâng ạ- Tuy vâng nhưng lòng tôi vẫn nặng trịch.

Thời gian trôi qua thật là nhanh mới đó mà đã 1 tuần. Trong 1 tuần đó

trong đầu tôi lúc nào cũng như có bão, chỉ có con TV là vẫn bình thường, nhìn nó là tôi bức xúc


XtGem Forum catalog