
c tóc và cây
trâm men trong tay.“Đi, đến Túy Nguyệt lâu, ta cài trâm cho nàng.”
“Gia, chúng ta phải
vẽ tranh.” Hồng Tụ cười khổ.
“Nàng không muốn quấn
vòng buộc tóc cho ta sao?”
“... Muốn.”
“Vậy còn không mau
đi.”
Ở Lao Nguyệt Các
trong Túy Nguyệt Lâu, từ trước đến nay không để cho khách khứa tùy ý bước vào.
Trước tòa lầu các có một hồ nước đầy, ánh trăng phản chiếu trong làn nước, cho
nên đặt tên như vậy.
Trong Lao Nguyệt Các,
dường như hai người đang tiến hành một nghi thức long trong mà chỉ có hai người
tham dự. Hắn cài trâm tráng men cho nàng, nàng quấn vòng buộc tóc cho hắn, cùng
một sắc màu cùng một kiểu dáng, trên đời này không có vật đính ước nào đặc biệt
hơn thế.
Đứng ở trước gương,
hai người tựa như bị vật đính ước kết nối, từ nay về sau chỉ cần có nhau.
“Gia, ta rất ít khi
đi dạo phố.” Sau một lúc lâu, Hồng Tụ bất ngờ nói.
Mấy năm nay, hắn bắt
đầu thường xuyên ra ngoài hơn trước, vì thế nàng cũng thường theo hắn ra bên
ngoài, nhưng mà bước vào trong cửa hàng thì vẫn là lần đầu, chỉ vì trong tay
nàng có chút ngân lượng.
“Thật vừa khéo, ta
cũng vậy.”
Nàng biết hắn đang
giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt, dứt khoát quay đầu nhìn hắn.“Ta không biết một nha
hoàn thì không thể tùy tiện vào cửa hàng.”
“Sau này, nàng là đại
thiếu phu nhân của Doãn phủ.”
“... Đột nhiên phát
hiện gia thật sự rất dung túng ta.” Tuy nói rằng nàng là người theo hầu bên
cạnh hắn, nhưng trong mắt hắn, nàng căn căn bản không phải một nha hoàn.
“Tình yêu là như
thế.” Hắn bình thản trả lời, không hề che giấu tình cảm của mình.
Hồng Tụ vừa nghe
xong, khuôn mặt ửng hồng, có chút khó có thể chấp nhận chuyện hắn đem chuyện
tình yêu nói ra miệng.“Rốt cuộc gia thích ta ở điểm nào? Ta chỉ là một nha
hoàn, ta...”
“Có trời mới biết?
Khi ta vừa quay đầu lại, trong mắt trong lòng đều là nàng, thậm chí vì nàng
ngay cả rượu cũng không uống, ta mới biết rằng tất cả đã không kịp thay đổi
nữa.”
“A? Gia vì ta mà
không uống rượu?”
“Nàng có nhớ không,
có một lần ta uống rượu ở trong đình, nàng không cho phép ta uống rượu? Từ đó
về sau, ta chưa từng uống rượu nữa.” Hắn kéo tay nàng ngồi xuống giường gấm.
“Đó là bởi vì đại phu
nói, tình trạng của gia khi khỏe khi yếu là vì gia không quan tâm đến việc uống
thuốc, còn hay uống rượu.” Lúc nhỏ còn không biết chuyện, nàng còn ngây ngốc
rót rượu cho hắn uống.
“Trọng điểm là, ta vì
nàng, không hề uống rượu, ta vì nàng, trân trọng chính mình, chuyện này vốn
không có liên quan đến thân phận nàng có phải là nha hoàn hay không, mà là ở
trong lòng ta nàng có sức nặng bao nhiêu.”
Hồng Tụ cảm động nhìn
hắn, biết hắn là đã đánh vỡ mê chướng trong lòng nàng.
Kỳ thật, nàng chỉ
muốn ở bên cạnh hắn, chỉ như vậy thôi thì nàng cũng rất vui vẻ, về phần nha
hoàn hay thê tử, cùng lắm chỉ là một danh phận mà thôi.
“Cuối năm Vu Đường và
Đan Hòa sẽ thành thân, chỉ sợ là chúng ta không kịp rồi, vậy chờ thêm một năm
nữa sẽ thành thân.” Hắn khẽ vuốt bờ má mềm mại trắng mịn của nàng.
“Gia nói như thế nào,
ta sẽ làm như thế ấy.” Nàng hứa hẹn, chẳng hề nghĩ đến vấn đề khác.
“A, nghe lời như
vậy?” Ngón tay lướt xuống chiếc cổ duyên dáng của nàng, nhẹ mở một chiếc cúc áo
của nàng.
“Gia?” Hồng Tụ kinh
ngạc trừng lớn mắt, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Doãn Tử Liên ngoảnh
mặt làm ngơ, từ từ cởi bỏ từng chiếc cúc áo, y phục hở ra càng sâu hơn, sợ tới
mức nàng vội vàng bắt lấy tay hắn.“Gia, người muốn làm gì?!”
“Chỉ như vậy thôi mà
nàng đã khẩn trương đến thế, đợi đến lúc muốn thì làm sao bây giờ?”
“Hả? Không phải muốn
vẽ tranh?” Vẽ tranh và cởi quần áo có quan hệ gì với nhau chứ?
“Nàng đã quên là phải
vẽ tranh xuân cung đồ?”
“... Xuân cung đồ có
liên quan gì với chuyện cởi quần áo?”
Nàng không rõ xuân
cung đồ phải vẽ như thế nào, nhưng từng nghe nói đó là loại tranh họa cực kỳ
“không tầm thường”, nếu “không tầm thường”, chẳng lẽ nói... phải vẽ bức tranh
có ảnh người hở ngực lộ vú?!
Doãn Tử Liên nhìn
nàng một lúc lâu, đột nhiên cất tiếng cười to.
“Gia, người cười cái
gì?” Tuy rằng biết hắn đang giễu cợt mình, nhưng Hồng Tụ cũng không giận, bởi
vì nàng thích nụ cười của hắn, càng thích tiếng cười thuần hậu của hắn. Tuy nói
gia là người thích cười đùa, nhưng phần lớn đều là ý cười trêu đùa trong mắt,
có thể khiến hắn cười ra tiếng, đã ít lại càng ít.
Hắn quan sát nàng,
sắp mở miệng nói, liền nghe thấy có tiếng thông báo từ bên ngoài vọng vào.
“Đại gia, người đã
đến rồi.”
“Để cho bọn họ vào
đi.” Doãn Tử Liên giảo hoạt nhướng mày, mỉm cười cài lại cúc áo cho nàng.
Sau khi cửa mở ra,
một nam một nữ đi vào, gương mặt của người phụ nữ rất xinh đẹp nhưng lại hơi vương
nét dung tục, người nam kia thì có khuôn mặt tục tằng nhưng hơi cường tráng.
“Đến trên giường đi.”
Hắn chỉ vào cái giường lớn làm bằng gỗ đen nơi cuối góc phòng.
“Vâng.”
“Tụ nhi, lại đây đi.”
Ở khoảng trống cách
giường vài bước chân, đã bày sẵn một cái bàn gỗ dài, ở đầu bàn có những cuộn
giấy tranh tốt và bút mực, trước bàn còn có hai chiếc ghế dựa.
Hắn lôi kéo nàng ngồi
x