
.”
Nàng chỉ ngây ngốc lắc đầu.
Nếu như thế, gia nói
người không thể vẽ tranh, không phải là đang lừa nàng đó chứ?! Còn ép nàng xem
động tác của hai người kia ở trên giường, xấu hổ chết được...
“Vậy đừng nói cho hắn
biết là ta nói đó.” Đan Hòa vội chấm dứt đề tài, chỉ sợ ngày nào đó Doãn Tử Liên
tìm nàng tính sổ.
Trước mười hai tuổi,
nàng có thân phận là thiên kim Doãn phủ, sống như huynh muội với ba huynh đệ
của Doãn gia, đương nhiên biết Doãn Tử Liên có bao nhiều tuyệt tài, nhưng là
Hồng Tụ không biết, rõ ràng là hắn cố ý giấu giếm, dựa theo tính tình xấu xa
của hắn, nhất định là đang dụ dỗ Hồng Tụ làm chuyện gì đó
Nếu quấy rầy hứng thú
của hắn, nàng còn sống tốt sao, cho nên, nàng vẫn nên giả vờ đêm nay chưa từng
gặp Hồng Tụ, nhanh chóng rời khỏi là tốt nhất.
“Đan Hòa.” Hồng Tụ
đột ngột gọi.
“Hử?” Nàng chậm rãi
trở lại.
“Ở trong mắt nàng,
tam gia là người như thế nào đối với nàng?”
Đan Hòa buồn cười
quan sát nàng.“Vấn đề thật ngốc nghếch, tam gia đương nhiên là chủ tử của ta,
là tướng công của ta, ta là nô tỳ của hắn, cũng là thê tử của hắn.” Dứt lời,
vội rời đi trước.
Hồng Tụ hạ tầm mắt,
đột nhiên hiểu ra, nàng tình cảm mà nàng dành cho gia là thứ tình cảm gì.
Nhưng mà, trước khi
nàng thổ lộ, nàng muốn hỏi người vì sao lừa nàng?
Suy nghĩ, đang muốn
chạy về Lao Nguyệt Các, lại đột nhiên nhớ tới
“Không được, trà nóng
của gia không thể không pha, nên nhanh chóng pha một bình mới được!” Vì thế,
nàng lại vọt vào trong phòng bếp.
Mang trà nóng trở về
Lao Nguyệt Các lại không thấy người đâu, Hồng Tụ lại chuyển sang sương phòng
đông viện, mới tiến vào phòng liền khiến cho người ta ngây người, làm cho nàng
quên hết những câu hỏi đã chuẩn bị sẵn.
“Tụ nhi, lại đây.”
Nàng mím môi.“Gia,...
có thể đừng quấy nhiễu ta được không?”
“Tụ nhi ngốc, muốn
nói gì vậy? Giống như ta đã làm chuyện quá đáng, ép nàng phải cầu xin ta, ta
chưa từng làm gì với nàng hết mà, có phải không?”
Nghe thấy lời nói rõ
ràng như vậy, gương mặt phần hồng của Hồng Tụ liền cúi xuống, vừa tức vừa giận.
“Gia, người thật sự
thích ta sao?” Nàng thật sự hoài nghi.
“Ta vì nàng mà làm
nhiều chuyện như vậy, còn không đủ để cho nàng phát hiện tình yêu của ta?”
“Người cởi hết quần
áo, muốn ta phát hiện cái gì?!” Nàng tức giận đến giậm chân.“Nếu người thực
thích ta, vì sao luôn muốn trêu đùa ta?”
Lầu các ở phía đông
Lao Nguyệt Các là nơi nghỉ ngơi của Doãn Tử Liên khi ngẫu nhiên đến Túy Nguyệt
Lâu. Nay, hắn đang ngâm mình ở trong thùng tắm ấm áp, chờ thê tử tương lai của
hắn đến làm nhiệm vụ nha hoàn hầu hạ chuyện tắm rửa cho hắn.
“Ta đang đặc biệt dạy
bảo cho nàng.”
“Cái gì là đặc biệt
dạy bảo chứ?” Hồng Tụ há hốc mồm. Chỉ mới dạo một vòng bên ngoài, mới trở lại
liền có một cảnh tượng nam tử tuấn mỹ xinh đẹp động lòng người đang ở trong bồn
tắm chào đón nàng, khiến cho nàng chẳng biết nên đưa ánh mắt đến nơi nào nữa.
“Cho nàng nhìn quen
nam nhân lõa thể.”
Xuân cung đồ, một,
hai bức tranh có mặc y phục thì không sao, nhưng nếu mỗi bức đều có mặc y phục
thì người ta sẽ khinh thường. Nhưng mà, hắn muốn tập cho nàng thói quen nhìn
hắn khỏa thân, cũng không cho phép nàng nhìn nam nhân nào khác ngoài hắn.
“...” Nàng có thể
không cần tập thói quen này không?
Doãn Tử Liên chỉ quay
đầu lướt nhìn nàng.“Nếu nàng muốn vẽ được tranh người, nhất định phải bắt lấy
cốt cách và đường cong của thân thể, bằng không rất khó tiến bộ.”
Hắn nói rất có đạo
lý, nàng cũng có quan điểm như vậy, nhưng mà
“Hình thể của nam
nhân kia kém hơn gia rất nhiều.”
“À, kém hơn ở chỗ
nào?”
“Bờ vai của hắn rất
rộng.” Nàng đặt bình trà nóng lên bàn, dùng hai tay thể hiện chiều rộng.
“Hử?”
“Ngực của hắn rất
dầy.”
Doãn Tử Liên chậm rãi
rũ mắt nhìn chính mình.
“Thắt lưng của hắn
cũng rất vững chắc, cái mông thì...” Nàng cố gắng hồi tưởng.
“... Nàng nhìn rất tỉ
mỉ nhỉ.” Hắn hừ lạnh.
“Cái đó cũng không có
cách nào, không nhìn tỉ mỉ, làm sao vẽ tranh?” Nàng nói xong liền nhăn mày
lại.“Hắn kém hơn gia rất nhiều, da đen. quá cường tráng, giống như một con gấu
đen, ta thật sự rất vất vả để nhìn mấy thứ ấy.”
“Ta thì sao?”
“Gia ngọc thụ lâm
phong, tuấn tú không ai sánh được, tựa như thiên thần hạ phàm.” Nàng nói đến
mặt không đỏ, thở không gấp, khiến cho người nghe cảm thấy được sủng mà kinh
sợ.
“... trong mắt nàng,
dáng vẻ của ta đẹp như vậy sao?”
“Ừ.” Nàng dùng sức
gật đầu.
Ở trước mặt hắn, nàng
cũng không nói dối, ánh mắt chân thật, suy nghĩ cái gì thì nói thẳng cái ấy.
Tâm trạng của Doãn Tử
Liên trở nên tốt hẳn, cười nhẹ nói:“Như vậy, làm phiền nàng kì lưng cho ta được
không?”
Hồng Tụ nghe vậy nheo
mắt lại, nhớ tới những chuyện muốn hỏi hắn.“Gia, rõ ràng hai tay của người đều
có thể vẽ tranh, vì sao còn muốn gạt ta vẽ tranh cho người?”
“... Ai nói?”
“Đan Hòa nói.”
“Chậc, muội muội lắm
miệng.” Hắn “chậc” một tiếng.“Trước nay nàng đều vẽ cảnh vật, bảo nàng vẽ xuân
cung đồ, là muốn huấn luyện nàng vẽ người.”
“Đơn giản như vậy?”
Doãn Tử Liên nhướng
hàng lông mày, không hề tỏ vẻ xấu hổ.“Bằ