
hông phải thiên vị vậy chứ! Tôi chỉ
oán thầm một câu, ông lại làm tôi bẽ mặt nhanh thế sao?!
Hơn nữa, tại sao tôi ra sân, nhất định phải mất thể diện như vậy?
Tình huống bây giờ là như vậy.
Mắt to của Lôi Ti Ti không có ánh sáng, màu da ảm đạm, mắt thâm quầng như con
gấu mèo.
Mà Ngụy Dịch? Lại cao lớn anh tuấn, tinh thần sảng khoái, trên sợi tóc đen
nhánh mềm mại còn có một tầng hơi nước thật mỏng —— chắc là vừa từ bên ngoài
trở về —— khóe mắt chứa nụ cười nhẹ, đang híp mắt quan sát cô.
Mặc dù ánh mắt của Ngụy Dịch vừa thâm sâu vừa đen, lấp lánh loang loáng, nhưng
Lôi Ti Ti không có cảm giác: hừ, công công có thể tỏa ánh sáng gì? Tuyệt đối
tuyệt đối chỉ có ánh sáng sắc lang!
Lôi Ti Ti nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới Ngụy Dịch, rầm rì tiếp tục
bò về phòng tắm.
Cô không nhìn đến Ngụy Dịch thật ra thì còn có một nguyên nhân: cô đến bây giờ
cũng không thể tiếp nhận, bọn họ đã, bọn họ đã... Làm chuyện đó?!
Thân thể và thân thể dán kín kẽ, thậm chí còn có thể cảm thấy nhịp tim và tần
số mạch đập của nhau, hơn nữa khiến cho Lôi Ti Ti cảm thấy im lặng là, anh cắn
thì cắn gặm thì gặm, tại sao phải chọn những chỗ tư mật?!
Vì vậy, Lôi Ti Ti cảm thấy, danh dự của cô đã vứt sạch, cô không còn mặt mũi
gặp người T_T
Mặc dù Lôi Ti Ti không ngừng tỏa áp suất thấp, không ngừng tạo ra cảm giác tồn
tại, nhưng Ngụy Dịch cũng không cử động chút nào.
Lôi Ti Ti đợi nửa ngày, Ngụy Dịch cũng không hề nói ra một câu giải thích hay
xin lỗi.
Thật là, thật là quá đáng ><
Lôi Ti Ti không nhịn được ngẩng đầu nhìn xem tên cầm thú này đang làm gì, lại
không được chết tử tế, vừa lúc đụng vào tầm mắt người khác.
Bị bắt ngay tại trận chưa tính, tại sao, tại sao muốn cho cô nhìn thấy trường
hợp dâm đãng như vậy?
Ngụy Dịch mím môi cười một tiếng: “Để anh nhặt cho.” Nói xong anh giương tay
lên, cầm một cái áo ngực đã bị kéo hư quơ quơ trước mặt cô. Ngụy Dịch cười rất
vô tội, rất thuần khiết và trong sạch, nhưng mặt của Lôi Ti Ti vẫn nổ tung oanh
một tiếng.
Con bà nó, anh trả cái áo ngực giảm giá lại cho em!!
Cái ý nghĩ này vừa nhô ra liền bị Lôi Ti Ti đập chết.
Không có biện pháp, công công quá mạnh mẽ, cô bắt đền anh sao? Không dùng mình
để bồi thường luôn đã tốt rồi. Còn không bằng cô tố cáo hãng sản xuất áo lót:
cái áo ngực này hôm qua bị công công kéo một cái liền đứt, chất lượng này có
phải hơi phế vật hay không ><
Tiểu Ti Ti, cái này cũng có thể là do khát vọng của người khác quá bồng bột,
hơi sức quá lớn ~
Trên tay Ngụy Dịch không ngừng, nhặt lên từng phần quần áo rơi vãi của Lôi Ti
Ti.
Quần jean, T-shirt, vớ, dây buộc tóc, còn có —— quần lót!
Ngón tay thon dài của Ngụy Dịch kéo hai bên quần lót của cô, móng tay màu hồng
như ẩn như hiện trong màu trắng mềm mại. Phía sau anh là rèm cửa sổ bay lên,
màu trắng tinh nổi bật, tôn lên Ngụy Dịch đang mặc quần áo màu đen, mặt mũi anh
tuấn thân hình cao ngất.
Nếu như thêm cái khung, Lôi Ti Ti cảm thấy cũng có thể sánh ngang quảng cáo
rồi.
Orz, tại sao công công trời sanh đã tản ra khí chất của đại nhân vật?!
Con mẹ nó!
Lôi Ti Ti buồn bực, lại rất có AQ (năng lực xử lý lúc đối mặt nghịch cảnh) nghĩ
thông rồi: có khí chất thì sao? Còn không phải cho chị?
Ha... Ha... Ha ha ha...
Lôi Ti Ti cuồng cười ba tiếng ở trong lòng, đắc ý vô cùng.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn.
Thời điểm Lôi Ti Ti đang cười trộm thì cảm thấy cả người chợt nhẹ, còn chưa kịp
kêu cứu đã mạnh mạnh mẽ mẽ rơi vào trong ngực Ngụy Dịch.
Lôi Ti Ti liếc Ngụy Dịch một cái: “Anh làm gì thế?” Anh tôn trọng em một chút!
Tức giận của Lôi Ti Ti tựa hồ chỉ là sự giải trí cho Ngụy Dịch, Ngụy Dịch nhếch
khóe miệng lên, tràn ra một nụ cười nhàn nhạt.
Bây giờ Lôi Ti Ti vô cùng đáng yêu, cả người nho nhỏ cuộn trong gra giường, mắt
khẽ nheo lại giống như con mèo xù lông. Tay của cô không còn hơi sức đẩy ngực
anh ra, nhưng vẻ mặt lại phô trương thanh thế, tựa hồ tùy thời sẽ đưa ra móng
vuốt cào anh, rõ là... Đáng yêu cực kỳ.
Người đáng yêu là phải được yêu thật nhiều. Ngụy Dịch cảm giác phía dưới hơi
nóng, ẵm Lôi Ti Ti đến cuối giường ngồi xuống, đôi môi dán vào sau lưng của cô
hà hơi.
Hơi thở nóng bỏng giống như hòa tan, hơi thở ngọt ngấy. Lôi Ti Ti cả kinh, chợt
thẳng sống lưng, đôi tay nắm thật chặt, giày vò ga giường trải trên đầu gối ra
thêm nhiều nếp nhăn.
Nhưng cô rất không có chí khí, một cử động cũng không dám.
Trên tay đang ôm chặt cô của Ngụy Dịch có đeo một cái đồng hồ màu bạc, kim giây
phía trên tích tắc đi qua, giống như gõ từng phát từng phát vào thần kinh của
Lôi Ti Ti.
Đáng chết, anh rốt cuộc muốn làm gì?!
Yên lặng sau một hồi lâu, Lôi Ti Ti mở miệng: “Tránh ra! Em ôm chăn muốn đi
xuống.”
“Sợ cái gì, ít hơn nữa cũng đã xem.” Ngón tay của Ngụy Dịch chậm rãi lướt trên
người cô, một đường làm cô nổi lên da gà, tạo ra cảm giác mập mờ không rõ.
Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!
Chẳng lẽ anh còn muốn một lần nữa?!
Rõ là muốn chết người a a a!
Cô nhất định phải ngăn cản anh!
Lôi Ti Ti chỉ vào dấu nông nông sâu sâu trên người: “C