
ra, chủ tịch cũng đuổi
theo sau.
“Anh đứng lại đó cho tôi!”
Khấu Hạo Hâm phẫn nộ ra lệnh, Khấu Đạt coi như không nghe thấy, ngay cả phản
bác cũng không buồn nhấc miệng, tiếp tục bước đi.
“Bắt nó lại cho ta!” Chủ tịch
phát hỏa, phẫn nộ chỉ huy nhân viên quanh mình, ông chủ đã có lệnh, ai dám
không theo? Cho dù người muốn cản là tiểu chủ nhân, cũng phải kiên trì.
“Khấu Đạt thiếu gia, thực xin
lỗi.” Hai gã nam nhân viên gần anh nhất bỗng nhiên dịch người chặn đường anh
đi.
“Tránh ra!” Khấu Đạt lạnh
lùng nói.
“Bắt lấy nó cho ta!” Khấu Hạo
Hâm lại hạ lệnh. Một mệnh lệnh một động tác, hai gã nam nhân viên lập tức thừa
lệnh xông lên, một người giữ chặt tay cùng bả vai Khấu Đạt không cho anh
chạy thoát nếu không người xui xẻo sẽ là bọn họ.
“Buông tay!” Khấu Đạt giãy giụa
rít gào.
“Thực xin lỗi Khấu Đạt thiếu
gia, chủ tịch ra lệnh chúng tôi không thể nào không theo.”
“Tôi nói lại lần nữa, buông
ra.”
“Bọn họ sẽ không buông, bởi
người phát lương cho bọn họ là ta chứ không phải con.” Đi đến trước mặt con,
Khấu Hạo Hâm nhân cơ hội dạy dỗ anh.
Dùng sức dằn hai tay của
mình trở về, đồng thời đem tay ở trên bả vai anh thủ chấn động rớt xuống, Khấu
Đạt ngay cả phản bác đều lười. “Con nói lại lần nữa, con tuyệt đối sẽ không kết
hôn với nữ nhân kia, tốt nhất hiện tại ba sẽ phải nản lòng thôi.”
“Tiểu thư Trần có gì không
tốt? Bộ dạng xinh đẹp cùng nhu thuận nghe lời, dáng người lại đẹp, rốt cuộc có
điểm nào làm con không hài lòng?”
“Cô ta làm ba vừa lòng khiến
con không hài lòng.”
“Con nói cái gì vậy?”
“Sự thật thôi.”
“Ngươi...”
“Nếu ba cảm thấy chỉ có kết
hôn mới có thể làm cho con định tâm, có thể nha, con lúc nào cũng có thể kết
hôn, chỉ cần đối phương là người chính mình lựa chọn mà không phải ba lựa chọn
là được.” Anh hướng với phụ thân mình nói.
“Lúc nào cũng có thể? Hiện
tại con đang có đối tượng sao, nếu có, giờ cho ta xem.” Khấu Hạo Hâm cười lạnh
nhìn tiểu nhi tử, từ lúc nữ nhân kia nhận của ông năm trăm vạn rời đi, theo ông
biết, Khấu Đạt hiện giờ đều không có bạn gái cố định. Vừa thấy phụ thân trên
mặt đắc ý cười, Khấu Đạt biết nhất cử nhất động của mình gần đây đều bị giám
sát chặt chẽ. Kì thật làm sao chỉ gần đây đâu? Bạn gái anh một đám đều hám lợi
mà rời đi, chứng tỏ phụ thân luôn luôn chú ý đến mình.
Nói thật, anh không biết
chính mình rốt cuộc có được cái phúc gì mà lại được phụ thân ưu ái hơn ba người
kia. Năng lực không bằng đại ca, cũng không được tuấn mỹ như nhị ca, đã thế cũng
không thông minh được như tam ca. Từ nhỏ cho đến bây giờ chỉ nhất mỗi việc ăn
chơi làm bậy, hay làm theo ý mình thường làm cho phụ thân thiếu chút hộc máu,
nhưng lại tin tưởng kỳ vọng cao với anh hơn ba người anh của anh.
Anh chán ghét loại cảm giác
tràn ngập áp lực này, càng chán ghét phụ thân không công bằng, không nhìn đại
ca, nhị ca vì công ty cố gắng, cùng với tam ca đối đại ca, nhị ca tôn kính, cơ
bản ghét nhất cả việc kết hôn đều không được tự mình quyết định.
Nếu không thể lựa chọn việc
kết hôn cùng nữ nhân mình yêu thương, như vậy anh nguyện lấy một người qua
đường, chứ cũng không đồng ý làm quân cờ để phụ thân khuếch trương dã tâm cùng
tiền tài! Anh căm giận bất bình.
Thang máy bên phía tay trái
bỗng “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, một người mặc quần áo lao động của
nhân viên vệ sinh, toàn thân được che kín mít như một viên bánh chưng rất khác
với nhân viên vệ sinh dùng thang máy làm việc.
Cũng không biết là không nên
xúc động, Khấu Đạt đột nhiên bước đến cái người đội khăn trùm đầu, đeo khẩu
trang, liên tưởng tướng mạo của nữ nhân trước mặt, một bước đã bắt trụ cổ tay
cô ta.
Trong nháy mắt cô gái kinh
ngạc ngẩng đầu, đôi mắt mở to.
“Cô tên gì?” Anh hỏi.
Đối phương trừng mắt nhìn,
ngơ ngác nhìn anh.
“Tôi đang hỏi đấy, cô không
nghe thấy sao? Cô tên gì?” Anh không kiên nhẫn lại hỏi một lần.
“Nam... Nam Thiến.” Cô gái
lắp bắp trả lời.
“Nam Nam Thiến? Đây cũng gọi là tên sao,
nhưng không sao. Cô năm nay mấy tuổi? Đã kết hôn chưa? Có bạn trai hay không?”
Anh liền một mạch hỏi thẳng vấn đề.
“Tôi... hai mươi lăm tuổi,
không... không có bạn trai. Xin hỏi ngài hỏi cái này để làm gì?” Lắp bắp trả
lời vấn đề xong, tiểu thư - nhân viên vệ sinh - mới hậu tri hậu giác(*)
được, thật cẩn thận hỏi lại.
(*) Nhận thức.
“Em nguyện ý gả cho tôi không?”
Cô gái nghẹn họng nhìn trân
trối, ngây ra như phỗng trừng mắt nhìn anh, tựa hồ bị việc cầu hôn bất thình
lình dọa choáng váng, mà bốn phía xung quanh đều phát ra tiếng thở vì kinh
ngạc.
“Khấu Đạt, con đang làm cái
gì vậy?” Khấu Hạo Hâm mặt trướng thành trư biến sắc.
“Không phải ba nói chỉ cần
con có đối tượng, hiện tại liền kết hôn cho ba xem sao? Cô ấy chính là đối
tượng của con.”
Trừng mắt hướng đến tiểu nhi
tử kiệt ngạo bất tuân, ngực Khấu Hạo Hâm ra sức phập phồng, bị chọc tức đến mức
họng cổ đỏ cả lên, thiếu chút đau tim mà chết.
“Đùa giỡn cái gì, con định làm
ta tức chết phải không?”
“Có phải nói giỡn hay không,
ba cứ chờ xem.” Khấu Đạt cười lạnh cúi đầu, nh