Ring ring
Gian Phi

Gian Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321722

Bình chọn: 9.5.00/10/172 lượt.

đến, sau một

thoáng kinh ngạc đã lập tức quỳ xuống sàn nhà.

“Đứng lên đi”, tôi cố tình nói với giọng điệu lười nhác, “Có chuyện gì xảy ra? Tại sao mới sáng sớm đã có nhiều người náo loạn ầm ĩ ở chỗ này như vậy?”

“Cái này…” Thái giám đi đầu khó xử liếc mắt nhìn Tiểu Nhị một cái, không biết nói sao.

“Tiểu Nhị, còn không đi lại giúp bản cung chải tóc?” Tôi bình thản, tựa như không phát hiện ra sự bối rối của bọn họ.

“… Vâng…” Cùng với tiếng trả lời hơi run rẩy, Tiểu Nhị nơm nớp sợ hãi e dè tiến lên.

Tôi cười khẽ, “Đúng rồi, Tiểu Nhị, lấy cái chén lưu ly hoàng thượng ban cho ta ở hội yến hôm trước ra đây, ta muốn dùng.”

“Cạch!”

Tay Tiểu Nhị run lên, lược ngà voi rơi xuống đất, trong gương hiện lên bóng người cô ta như lá mùa thu rụng bay trong gió, sắc mặt cũng tái nhợt

như người chết.

“Có chuyện gì xảy ra à?” Tôi biết thừa còn cố ý hỏi.

“Nương… Nương… Cái đó… Cái chén lưu ly đó… Người…”

Tôi chậm rãi xoay người, khẽ nhíu mày: “Tiểu Nhị, ngươi đã làm gì? Tối hôm

qua trước khi đi ngủ không phải ta đã sai ngươi đem chén lưu ly cất đi

rồi sao?” Lông mày lại khẽ nhíu, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

“Nô tì đáng chết!” Tiểu Nhị “bịch” một tiếng quỳ xuống sàn nhà, đến cả môi cũng trở nên tái nhợt.

“To gan!” Tôi khẽ quát, khóe mắt lóe lên quét qua tất cả mọi người đứng một bên thân thể đang run rẩy, rồi quay lại, ánh mắt chăm chú nhìn Tiểu Nhị gằn từng chữ: “Ngươi đã làm gì với chén lưu ly rồi?!”

“Nương

nương tha mạng! Nương nương tha mạng! Nô tì… Nô tì…” sợ hãi ánh đầy

trong mắt Tiểu Nhị, thân thể run rẩy không ngừng, ngay cả nói cũng không nổi.

“Mai Nhi!” Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía một cung nữ khác đang đứng bên cạnh.

“Có nô tì.”

“Đi lấy chén lưu ly lại đây cho ta.”

“Vâng.”

Từ trong trí nhớ của Kỷ Vận, tôi biết Mai Nhi này cùng với một đám người

phía trước kia đều là hạ nhân được phân phó cho tôi khi gả đi, ngoại trừ những người khác thì Mai Nhi và Tiểu Nhị chính là thiếp thân thị tì của tôi.

Không lâu sau, Mai Nhi liền ôm một hộp cổ đẹp đẽ thơm ngát trở lại.

“Nương nương, nô tì đã mang chén lưu ly đến.”

“Mở ra.”

“A ── “

Khi nắp hộp mở ra, một đống toàn mảnh lưu ly vỡ vụn làm Mai Nhi kinh hoảng

la lên một tiếng, đương nhiên tôi cũng thay đổi sắc mặt.

“Tiểu Nhị!” Tôi trừng mắt nhìn Tiểu Nhị, nổi giận đùng đùng: “Rốt cục chuyện này là sao?! Ngươi đã làm cái gì?!”

“Không có! Nô tì không có! Nương nương tha mạng!…” Tiểu Nhị mặt trắng bệch

không ngừng dập đầu, chỉ sau vài cái trên trán đã sưng đỏ.

Tôi lạnh lùng nhìn bộ dạng vô cùng thê thảm của cô ta, trong lòng không có một chút thương xót.

“Người đâu, đem nô tì này ra ngoài!” Kẻ bán chủ cầu vinh là kẻ không đáng để thương xót.

“Nương nương tha mạng! Nô tì không phải cố ý! Là Đức phi nương nương! Là Đức

phi nương nương bà ấy…” Nỗi sợ lớn dần khiến Tiểu Nhị cuối cùng cũng sụp đổ, cô ta nhất định cho rằng tôi đang báo thù.

“To gan! Chính

ngươi gây ra chuyện lại dám có dũng khí đổ tội cho Đức phi? Lôi ra ngoài cho ta!” Tôi nhìn lén mọi người, phát hiện tất cả mọi người vừa sợ vừa

hoảng nên đều cụp mắt làm ra vẻ cái gì cũng không nghe, cái gì cũng

không thấy, đáy lòng không khỏi cười thầm.

“Nương nương… Người

tha cho nô tì! Đức phi nương nương bắt người nhà của nô tì, nô tì thật

sự không cố ý phản bội nương nương! Nương nương tha mạng ──” không có

cách thoát khỏi những cánh tay như sói như hổ đang tiến đến của thái

giám, giọng nói thê lương của Tiểu Nhị hướng tôi cầu cứu, nhưng lại chỉ

đổi được sự lạnh lùng của tôi.

Liếc mắt nhìn những người còn lại

một cái, tôi lạnh nhạt nói: “Không có việc gì thì lập tức lui ra đi.” Sự tình phát triển tốt hơn so với mong đợi của tôi, xem ra tin đồn Đức phi hãm hại tôi sẽ nhanh chóng lưu truyền trong hậu cung thôi.

Dường như ngay lập tức, mọi người sau khi thỉnh an đều rời đi, chỉ còn lại Mai Nhi vẫn còn ôm cái hộp đứng trước mặt tôi.

Tôi xoay người ngồi xuống lần nữa, “Mai Nhi, bỏ mấy thứ đó xuống, ngươi giúp ta chải tóc cho đẹp trước đi.”

“Vâng.”

Chuyện cứ như vậy mà giải quyết xong, mặc dù cũng phải nói đã làm hỏng ba cái

thứ ngự ban sẽ không tránh khỏi khiến hoàng đế mất hứng, nhưng là do tôi làm hỏng hay là do thủ hạ của tôi làm hỏng thì tất nhiên là không giống nhau, vận mệnh của Tiểu Nhị từ giây phút cô ta phản bội Kỷ Vận thì đã

định rồi, cho nên tôi đối xử với cô ta như vậy thật ra cũng chẳng oan

uổng.

Bây giờ, kế tiếp là Đức phi!

“Hoàng thượng ── “

Dựa vào người một người đàn ông xa lạ, tôi khéo léo sử dụng giọng nói mềm

mại của thân thể này để quyến rũ cái con người mà trong mắt thế nhân

giống như ông trời, một đấng chí tôn lẫm liệt bất khả xâm phạm.

Người đàn ông này có một gương mặt anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, cả người tràn ngập một loại phong phạm quý phái chỉ có thể thấy

riêng ở hoàng đế, giơ tay nhấc chân đều lộ ra mị lực thành thục.

Hắn chính đế vương của quốc gia mà tôi đang sống ─ hoàng đế thứ mười chín của Thiên Phách Hoàng triều ─ Trọng Tôn Hoàng Gia.

Lúc này, đại đế vương đang thoải mái nửa nằm nửa ngồi dưới Linh Lưu Hiên ở

ngự ho