
ên lái thuyền đi ăn cơm hết rồi.”
Tiểu Đao mở miệng: “Ngươi muốn làm gì?”
Tiết Bắc Phàm nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ đang cập vào bờ, cầm lấy cây sào ở đuôi thuyền nhẹ nhàng rời khỏi bờ, thuyền chậm rãi đi đến vòm cầu. Hắn quay đầu lại ngoắc tay với Tiểu Đao: “Lại đây.”
“Ngươi muốn chết à, dám trộm thuyền của người ta!”
“Dạo một vòng rồi sẽ trả lại cho họ.” Tiết Bắc Phàm dụ dỗ Tiểu Đao: “Không ngồi thuyền sẽ không thấy hết cảnh đẹp ở Giang Nam.”
Tiểu Đao suy nghĩ, nhún người nhảy xuống, làn váy vẽ lên không trung một đường cong như viền lá sen đầy xinh đẹp, nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy xuống cầu. Vững vàng đáp trên đuôi thuyền, khẽ đập nhẹ vào mui thuyền: “Nhà đò, lái đi.”
Tiết Bắc Phàm cười, xắn tay áo dùng sào đẩy thuyền về phía trước…
Đi qua con sông nhỏ hẹp, với hai bên là hai bức tường trắng xám, những ô cửa sổ bằng gỗ cùng mái ngói đen, trên sông là các ngôi nhà, dưới sông là những hình ảnh phản chiếu bầu trời, cũng không khác gì khi đứng từ trên bờ nhìn xuống.
Ở đầu thuyền, Tiểu Đao mặc váy trắng cầm ô đỏ, ở cuối thuyền, Tiết Bắc Phàm nhẹ nhàng khéo léo đẩy sào, xung quanh là tiếng mưa rơi trong im lặng.
Thuyền vừa lượn một vòng, Tiểu Đao nghe thấy một âm thanh con nít ngây thơ la lên: “Tiểu nữ tử!”
Tiểu Đao nâng ô lên, để lộ khuôn mặt nàng, cách đó không xa là một khu nhà có cửa sổ quay về hướng dòng sông, một cậu bé mũm mĩm cầm một cái chén viền xanh da trời lớn, trong bát đựng những chiếc sủi cảo nóng hổi, cánh tay cầm chiếc đũa vẫy chào nàng.
Tiểu Đao lắc lắc con châu chấu nhỏ trong tay, những giọt mưa lất phất rơi trên mặt hồ, chiếc ô đỏ hạ xuống, Tiểu Đao mỉm cười ngọt ngào với cậu bé, cậu bé kia trông thấy liền mở to mắt, ngậm sủi cảo trong miệng, ngây ngốc như đang rơi vào mộng.
Kế đó, một đại thẩm đi tới phía sau cậu bé, nắm lỗ tai kéo vào trong, tiếng trắng mắng mờ hồ vang lên: “Tiểu nữ tử cái gì hả, ngươi chỉ biết học cha ngươi, sớm muộn gì cũng trở thành một tên lêu lổng.”
Tiểu Đao mỉm cười hạ ô xuống.
Tiết Bắc Phàm ở phía sau vừa đẩy thuyền vừa nhìn nàng, từ phía sau chỉ nhìn thấy làn váy ống tay xinh đẹp nhẹ nhàng di chuyển theo mưa gió trên sông.
Tiểu Đao cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái, tóc của Tiết Bắc Phàm bị mưa làm ướt, cả bộ y phục màu đen cũng thế… trái ngược với màu đen, khuôn mặt lại trở nên sạch sẽ hơn, giống như một phần tươi cười cùng khôn khéo kia đã bị cuốn trôi đi, dường như chỉ để lại một cái gì đó khôi ngô? Tiểu Đao không muốn nhìn rõ, vội vàng quay đầu lại.
Chiếc thuyền nhỏ phá vỡ chiếc bóng nguyên vẹn trong nước, lẳng lặng di chuyển về phía trước.
Dọc theo dòng sông hìng cung, trong không khí tĩnh mịch vang lên những âm thanh rộn rã ồn ào, hóa ra đã đến gần khu buôn bán.
Khi đi qua con đê, một nữ tử mặc y phục màu đỏ vọt ra từ tửu lầu, đứng bên bờ sông: “Tiết Bắc Phàm, ngươi có mắt không tròng, bản tiểu thư mời ngươi uống rượu ngươi không uống, lại ở chỗ này làm kẻ lái thuyền…”
Nàng còn chưa nói xong, thuyền đã đi xuống dưới cầu, đi trong im lặng.
Tiểu Đao quay đầu lại cười như không cười nhìn hắn: “Một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy mời ngươi uống rượu mà ngươi không đi à?”
Tiết Bắc Phàm cười: “Không khí ngày hôm nay không thích hợp để uống rượu, thích hợp để uống trà.”
…
Chỉ một lát sau, thuyền đã trở lại đầu cầu, liền bắt gặp một tên mặt mũi tối sầm, bộ dáng khẩn trương không ngừng quay qua quay lại, trông thấy bọn người Tiết Bắc Phàm, liền giơ ngón tay lên chỉ: “Trộm… trộm thuyền!”
Tiết Bắc Phàm cùng Tiểu Đao liếc mắt nhìn nhau, lập tức để lại một thỏi bạc ở đầu thuyền, rồi nhún người nhảy lên bờ, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
“Đừng chạy!” Khi người lại đó la lên đuổi theo, hai người đã trốn vào trong một ngõ nhỏ!
Tiểu Đao thở hổn hển, thấy người lái thuyền không còn đuổi lên, liền nâng ô lên đi về phía trước.
Tiết Bắc Phàm đuổi theo, bước vào che ô cùng nàng.
“Đi đi!” Tiểu Đao đuổi hắn đi: “Ngươi đừng vào, ô này chỉ che được một người!”
“Keo kiệt cái gì, ta cũng muốn thử tìm duyên phận gì đó.”
Vì thế, hai người một người trốn một người đuổi, cùng đi về.
…
Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt đang từ hội chùa trở về, đem về không ít thứ, chiếc giỏ đã đầy ắp, Trọng Hoa một tay xách giỏ, một tay cầm ô che cho Hiểu Nguyệt.
Hiểu Nguyệt đi một hồi, đột nhiên hỏi Trọng Hoa: “Tiết Bắc Phàm, quả thật muốn lợi dụng Tiểu Đao sao?”
Trọng Hoa hơi sửng sốt, nhìn Hiểu Nguyệt. Nàng mở đôi mắt trong suốt, không có một chút vòng vo, trực tiếp hỏi. Trọng Hoa bất đắc dĩ cười cười: “Trên đời này không có gì là tuyệt đối.”
Hiểu Nguyệt lắc đầu, bày tỏ ý không rõ, nghe không hiểu.
“Cũng giống như nàng ra khỏi cửa, chỉ muốn mua một thứ đồ gì đó, nhưng khi đi qua một ngã rẽ lại vừa vặn gặp phải ý trung nhân.” Vẻ mặt Trọng Hoa dịu dàng: “Nàng nói thử xem, như vậy có phải chỉ là mua một thứ đồ gì đó hay không? Hay là chỉ đi tìm ý trung nhân?”
Hiểu Nguyệt nhíu mày, giống như đã hiểu rõ một chút, lại giống như không hiểu gì.
Trọng Hoa dựa vào lòng can đam đang, đến bên vai nàng, thầm nói: “Kỳ thật, chẳng mấy ai hiểu rõ được tâm tư của Tiết Bắc Phàm.”
“Thiếu