
ách nói cá tính của hắn không thể thay đổi được, hiện tại nàng mới hiểu, hắn không phải không biết săn sóc nữ nhân, chính là khinh thường nàng mà thôi. “Cũng đúng, huynh nghĩ thật chu đáo. Vậy huynh có chiêu thức nào mới hay không có thể dạy ta?”
“Sở học cả đời, ta đều dạy cho muội.”
Hết cái đầu! Sở học từ lúc sanh ra có thể ngắn hơn một chút sao! Hình Hoan cảm thấy khóe mắt hiện tơ máu, nhưng không biết dùng lý do gì để quấy rầy, lỡ như hắn lạnh nhạt buông một câu. “Kẻ thừa thãi quản chuyện người khác làm gì?” Thế thì lúc đó nàng biết làm sao a.
“A! Không bằng huynh làm sao cho bọn thuật sĩ giang hồ kia truyền võ công cho muội, như thế muội sẽ không bắt bọn họ lên quan nữa. Nghe nói phái Thái Sơn có Thái sơn quyền rất lợi hại, còn có…”
“Hiểu Nhàn muội muội, trên giang hồ luôn có quy tắc, võ công tâm pháp chỉ truyền cho bổn phái, hay muội muốn tham gia môn phái đó.”
“Muội mới không cần, chỉ cần trở thành thiên hạ đệ nhất nữ bộ đầu, đến khi đó phía dưới rất nhiều thuộc hạ. Muội sẽ bắt bọn họ kêu họ phải dạy võ công cho muội một thời gian sau đó mới cho lên quan.”
“Ồ, muội thật là một người có chí hướng cao, rất đáng để ta thưởng thức, chứ không như nàng…” Nói một nửa, Vĩnh Yên đột nhiên ngừng lại, ánh mắt yên lặng rơi xuống gian phòng cách đây không xa. Bên trong, có một nữ nhân không hề có chí lớn, chỉ thích yên tĩnh, không hề có tư tưởng tiến thủ chỉ biết xem tướng công là trời, mọi sự đều lệ thuộc vào hắn, mọi thứ đều cố theo như hắn muốn. Mặc dù vậy, nhưng hắn vẫn không hề muốn nhắc về nàng trước mặt người khác. “Nàng! Huynh đang nói về nương tử của huynh sao? Muội chưa tính sổ với huynh đâu, chúng ta đã quen biết bao lâu ? Hơn một năm rưỡi, vậy mà huynh chưa bao giờ nói huynh đã thành thân, đột nhiên xuất hiện giữa đường nhị thiếu phu nhân Triệu gia trang, khiến ta chưa kịp thích ứng.”
“Muội chưa từng hỏi qua.” Hắn cảm thấy không cần thiết phải nói về vô số từ thư hắn viết cho nàng ta, mà còn có cảm giác mình như có phụ chi phu.
“Muội chưa hỏi nhưng huynh cũng có thể chủ động nói nga. Bất quá muội cũng không trách huynh, nói vậy không lẽ bộ dạng nương tử thật xấu nga. Muội thật sự cảm thông cho huynh, có sức chịu đựng thật cao. Lần trước huynh nói có cấp nàng hưu thư nhưng nàng không chấp nhận, chuyện đó có thực hay không? Mà thôi, không sao cả, Vĩnh Yên ca, có muội ở đây! Nếu gia đình tranh chấp muội cũng có thể giúp đỡ.”
“Thôi quên đi, đừng nói chuyện không vui này nữa, nói chuyện khác đi. Muội muốn ở kinh thành bao lâu?” Cả người hắn đông cứng lại, đành lảng sang chuyện khác, hắn thực sự không muốn có người ngoài xen vào việc nhà.
Quản Hiểu Nhàn cũng thức thời, liền không đề cập đến chuyện không vui ấy nữa.
Chuyện không vui….! Hình Hoan đứng bên cửa sổ cắn mạnh vào môi dưới, thẳng đến khi máu dưới môi tuôn ra nàng cũng không có ý định ngưng lại. Sự tồn tại của nàng khiến bọn họ không vui vậy sao. Khó trách hắn tình nguyện mong nàng cùng Ngộ Sắc đại sư nhanh chóng bỏ trốn, biến mất trước mắt hắn, như vậy hắn có thể an tâm theo đuổi nữ nhân mà hắn thích. Có thể giống như Hiểu Nhàn, chí hướng rộng lớn, lại xinh đẹp khiến hắn lúc nào cũng bên cạnh.
“Rình coi chủ tử nhà mình yêu đương vụng trộm là một hành vi không hay lắm đâu! Nếu cảm thấy tịch mịch ta không ngại thỏa mãn ngươi. Ngươi muốn ôm một chút hay hôn nhau một chút. Tiến một bước cho nhanh để kịp thời gian.”
Âm thanh quen thuộc phát ra từ đằng sau khiến cho Hình Hoan đột nhiên chấn động, cảm giác được độ ấm quen thuộc đang kề sau gáy. Sống lưng cứng ngắc, theo phản xạ vội đóng cửa số lại, mới xoay người trừng mắt nhìn người đối diện. “Ngươi làm sao có thể tới đây?”
“Y phục đều bị đem đi giặc sạch, không còn có đồ để thay, cho nên tới lấy lại áo cà sa.”
Ngộ Sắc thản nhiên bình tĩnh mặc dù đang bị nàng trừng mắt nhìn, cảm thấy bộ dáng thất kinh của nàng thật quá đáng yêu, nhịn không được ý nghĩ trêu đùa, đưa tay xoa khuôn mặt không chút huyết sắc của nàng, bấm bấm vài phát.
Da mặt mịn màng khiến hắn cảm giác lưu luyến một lát, mới thu hồi tay lại, đảo mắt đánh giá căn phòng, cuối cùng ánh mắt nhìn vào đống lương khô đặt trên bàn.
Hắn đối với bánh bao không hề có hứng thú, cho nên không khách khí, phất tay quét xuống. Đột nhiên xuất hiện một thứ thu hút sự chú ý của hắn, chính là dưới đống bánh bao là kiện áo cà sa xanh đậm, tâm trạng bất chợt không vui, chau mày lại, không nói lời nào ngẩng đầu nhìn Hình Hoan.
Từ một kẻ nói rất nhiều, bỗng nhiên trầm mặc không nói, lặng lẽ nhìn nàng chờ đợi câu trả lời. Hình Hoan vội lên tiếng, nhưng cũng không quên xê dịch bước chân cách xa Ngộ Sắc một khoảng an toàn. “Tướng công ta muốn thiêu nó nhưng ta vội đề nghị không bằng để cho nó còn tồn tại để mỗi ngày đạp hư, bởi vậy sau khi nó dùng để đựng lương khô lúc ta sám hối trong phòng xong thì sẽ đem ra phá hủy. Đại sư, tin tưởng ta, ta dụng tâm suy nghĩ để bảo quản nó nên mới sử dụng hạ sách này.”
“Nga, tướng công của ngươi không phải gần đây đang ở Triệu gia trang đốn củi sao?”
“…” Hòa thượng chết tiệt >”< Hắn rốt cuộc quá