
ng nghe rõ.
“Vị – nào – đang – phụ – trách – chỉ – huy – phòng – thủ – cổng – bắc?” Phá Nguyệt lặp lại từng chữ.
Không ngờ khóe mắt binh sĩ kia chợt đỏ. Hắn rớt nước mắt nói: “Tiết Giáo úy đã tử trận.”
Phá Nguyệt giật mình hiểu ra, khó trách tình thế lại trở nên như vậy. Binh lính nơi này có chiều hướng tan rã, hành động phối hợp cũng không lưu loát, chỉ vì không có người trực tiếp hạ lệnh chỉ huy.
Bộ Thiên Hành ở bên kia, chắc đang chiến đấu rất kịch liệt, chỉ sợ không rảnh phân tâm lo chuyện bên này.
Bây giờ, không có Bộ Thiên Hành, cũng không có Dung Trạm. Chỉ có một mình nàng.
“Vậy bây giờ các ngươi đang nghe lệnh ai?” Phá Nguyệt hỏi.
Binh sĩ kia đáp: “Lưu Đô úy. Ông ấy đang ở trong lầu thành.”
Phá Nguyệt vỗ vỗ vai hắn: “Cực khổ cho ngươi rồi.” Viên binh sĩ há hốc mồm, nhìn nàng chạy biến như một làn khói.
Chính giữa phòng tuyến ở lầu cổng thành, tình hình chiến đấu kịch liệt hơn bên góc nhiều. Phá Nguyệt cẩn thận tránh đá từ dưới lầu ném tới, vòng qua binh lính đang điên cuồng xả tên xuống lầu thành. Tìm kiếm một lượt, cuối cùng nàng cũng thấy một vị quan to cao đang đứng sừng sững sau lỗ châu mai. Hai mắt trừng to, không ngừng xả tên xuống dưới.
“Lưu Đô úy!” Nàng giật nhẹ y phục hắn.
Viên quan mờ mịt quay lại nhìn nàng: “Ngươi nói gì?”
Nàng phải đến sát bên tai hắn rống to: “Cứ đánh tiếp như vậy là không được!”
Lưu đô úy nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục bắn tên: “Đừng nói nhảm! Quân địch đã sắp lên đến nơi rồi!” Hắn xoay người ra lệnh cho binh sĩ xung quanh: “Bắn! Tiếp tục bắn! Nhanh tay lên!”
Phá Nguyệt biết mình thấp cổ bé họng, đành phải lôi uy danh Bộ Thiên Hành ra vậy.
Nàng kéo tai hắn, kề sát vào hét lớn: “Nghe này! Ta là Tiểu Tôn, tùy tùng thân tính của Bộ tướng quân. Ngài phái ta tới đây chỉ các ngươi sách lược thủ thành!”
Lưu Đô úy vừa vui mừng vừa nghi hoặc. Hắn quan sát tên lính thân hình thấp bé trước mặt, giọng nói lại thanh thúy mềm mại như mấy cô nương, không nhịn được hỏi lại: “Thật sao?”
Phá Nguyệt lấy ra đao Hàn Nguyệt ở thắt lưng: “Đây là Bộ tướng quân ban cho ta.”
Lưu Đô úy tuy không nhận ra nàng, nhưng nhận ra thanh đao này. Đao này Bộ Thiên Hành từng cầm khi luyện tập với binh sĩ dưới quyền. Hắn tin tưởng tám chín phần, vui vẻ nói: “Là Hàn Nguyệt đao! Tốt quá! Giờ phải làm sao?”
Phá Nguyệt kéo hắn ra phía sau, nói thầm gì đó. Lưu Đô úy nghe xong, kinh ngạc không thôi. Hắn há to miệng hỏi lại: “Liệu có thành công không?”
Thật ra chính Phá Nguyệt cũng không biết có thành công không, nhưng nàng biết nhất định phải tạo lòng tin cho hắn, thế là ra sức gật đầu: “Nhất định thành công! Đây là kế sách Bộ tướng quân định ra. Ngươi chỉ việc theo đó mà thi hành. Nếu không thành công, cứ tính lên đầu Tiểu Tôn.” Trong lòng thầm nói, Tiểu Tôn, xin lỗi ngươi! Mẹ ơi! Bộ Thiên Hành quay về mà biết, không mần thịt mình mới là lạ!
Không đúng. Chắc không có việc gì đâu. Ngộ nhỡ không được, quân mình cũng không có tổn thất. Lão Thiên Hành không nỡ trừng phạt mình đâu.
Nàng tự lý giải tình huống, lại không hề nghĩ ý tưởng ‘Bộ Thiên Hành không nỡ trừng phạt mình’ từ đâu mà có.
Lưu Đô úy nghe nàng nói vậy, dĩ nhiên không chần chờ. Dường như để cổ vũ những binh lính khác, hắn quát to: “Truyền lệnh xuống! Bộ tướng quân phái Tiểu Tôn…” lời đang nói lại dừng lại, nhìn Phá Nguyệt.
Phá Nguyệt ngắc ngứ tiếp lời: “Giáo úy.”
Lưu đô úy càng thêm vui vẻ, cao giọng tiếp tục nói: “… Tiểu Tôn Giáo úy hướng dẫn chúng ta phòng thủ cửa bắc! Mọi người nhớ phải kính trọng, đồng tâm hiệp lực bảo vệ cửa bắc!” Hắn thầm nghĩ trong bụng, tuổi người này còn trẻ như thế đã lên tới chức Giáo úy, còn được Bộ Tướng quân ban cho Hàn Nguyệt đao mà ngài thích nhất. Khẳng định là có điểm hơn người! Hẳn là một cao thủ?
Mệnh lệnh lan truyền xuống dưới, binh lính khắp nơi trên lầu cổng thành đồng loạt hoan hô.
Lưu Đô úy lại hạ lệnh: “Tôn Giáo úy có lệnh, tất cả cung tiễn thủ bắn vào quân áo trắng!”
Thông báo truyền ra, quân sĩ tuy kinh ngạc, nhưng ai cũng nghiêm chỉnh chấp hành theo. Bản thân Lưu Đô úy là một tiễn thủ cừ khôi, hơn nữa đối với đoàn binh Xích Thố, Bộ Thiên Hành luôn có yêu cầu rất cao trong các kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung. Vì vậy, một vòng mưa tên bắn xuống, có hơn hai mươi binh lính trang phục trắng ngả rạp.
Phía dưới cổng thành, quân áo trắng nhanh chóng nhận ra sự khác thường.
Bởi vì bọn họ chết nhiều nhất.
Quân địch dưới lầu thành vốn không ngừng đẩy thêm người vào vòng chiến, bỗng nhiên đội hình có phần rối loạn và chậm lại.
Loạn dường như đã phát sinh. Trong đầu Phá Nguyệt vụt qua ý nghĩ.
“Quân áo trắng là của nước nào?” Phá Nguyệt hỏi Lưu Đô úy.
Lưu Đô úy tuy không giỏi bày mưu tính kế, nhưng cũng phát hiện ra sự bất thường của địch, mơ hồ cảm nhận được mưu kế có hiệu quả. Hắn kính cẩn đáp: “Hãn quốc.” Trong lòng thầm lấy làm lạ, đã là Giáo úy, sao đến cả quân phục của kẻ địch cũng không nhận ra?
Phá Nguyệt vốn ở hậu phương, đương nhiên không biết quân phục Hãn quốc ra sao. Nhưng chẳng sao, chỉ cần nhắm chuẩn quân áo trắng là được. Nàng gọi một viên sĩ binh tới, nói thầm gì đó với hắn