Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325041

Bình chọn: 10.00/10/504 lượt.

sống nữa?

“Đừng nóng vội, như thế này, cô em đang muốn anh các anh muốn em?” Gã càm rỡ cười lớn, vừa nói vừa cúi người lại gần Tô Mộc Vũ.

Trong nháy mắt, như đem tất cả những tội lỗi trên thế giới đổ ập lên

cô, khiến cho cô muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.

Cô gắt gao nhắm chặt hi mặt lại., toàn thân run rẩy, lạnh như băng,

móng tay cắm chặt vào da thịt, những giọt máu đỏ tươi bắt đầu rỉ ra.

Lúc cô tuyệt vọng nhất thì…………….

Có một cái chân thon dài hung hăng đá tới, đá gã đàn ông đang đè lên người cô văng ra.

“Mẹ nó! Thằng nào cả gan dám phá hỏng chuyện tốt của bọn ta?” Hai gã

đàn ông kinh ngạc trong giây lát buông Tô Mộc Vũ hướng đến fax đàn ông

đột nhiên xuất hiện quát.

Phong Kính liếc mắt nhìn Tô Mộc Vũ lúc này quần áo không chỉnh tề té ngã trên mặt đất, trong con ngươi lạnh lẽo cũng dấy lên một đám lửa

giận, dường như không chút do dự, tàn nhẫn vung quyền đánh về phía đám

người kia. Phong Kính ra tay rất đẹp, quyền cước lưu loát, không có một

động tác dư thừa nào, mỗi một chiêu đều rất nhanh nhạy, chính xác, tàn

nhẫn. Nhìn sơ qua cũng biết đã được huấn luyện cực kỳ đặc biệt.

Ánh mắt của hắn thật hung ác, giống như tử thần, con ngươi lạnh lùng

nhìn đám người chật vật, ánh mắt này thật đáng sợ, như đang nhìn loài

gián hèn mọn, mấy người kia sợ tới mức cả người run rẩy, rất nhanh bị

đánh đến nỗi co giò chạy lấy thân.

Đợi cho đám con đồ kia bỏ chạy tán loạn, Phong Kính lúc này mới xoay

người quỳ gối xuống kiểm tra Tô Mộc Vũ lạnh đến phát run trên mặt đất.

Tô Mộc Vũ gian nan mở to mắt, nhìn bóng người mơ hồ trước mắt, mấp máy môi phát ra thanh âm đứt quãng: “Anh…”

Phong Kính không trả lời, kỳ thật từ khi Tô Mộc Vũ bước xuống xe, hắn luôn luôn đi theo phía sau. Ma xui quỷ khiến thế nào lại thấy cô tuyệt

vọng rời khỏi nhà cha mẹ, bất lực lãng vãng trên đường. Nếu không có hắn đi theo sau, hậu quả thật sự khó khó có thể tưởng tượng.

Cô gái này, quật cường đến đáng giận! Hắn liếc mắt nhìn cô một cái,

cuối cùng vẫn đưa tay kéo cô. Vừa mới vừa đụng vào liền thấy toàn thân

cô nóng hừng hực. Trên người ướt đẫm nước mưa đã lâu lại gặp hoảng sợ,

làn da xuyên qua lớp vải nóng đến cháy người.

Tô Mộc Vũ khó chịu nhắm chặt hai mắt, nơi cổ họng phát ra một tiếng ưm thống khổ: “Khó… chịu… quá…”

Cô phát sốt!

Nhìn thấy hai má cô đỏ lựng, da thịt nóng hâm hấp, còn có vẻ rất khó

chịu, vẻ mặt định bình tĩnh của hắn cũng trở nên phức tạp, miệng chửi

một câu: “Đáng chết!”

Cởi áo khoác Tây không thấm nhiều nước mưa trên người bọc lấy Tô Mộc

Vũ, nhanh chóng bước đến xe mang cô đặt vào, xe chạy đi phá vỡ màn mưa

dày đặc, bắn lên từng một mảng bọt nước.

Đặt cô nằm trên giường, Phong Kính nhìn thấy gương mặt đỏ bừng, hai

mắt nhắm nghiền, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh nỉ non. Hắn

nhíu mày, lấy hòm thuốc, lấy thuốc đút từng chút vào trong miệng Tô

Mộc Vũ.

Vừa định xoay người rời đi lại phát hiện tay cô nắm chặt lấy ống tay

áo của mình. Tô Mộc Vũ giống như gặp ác mộng thống khổ rên rỉ, cả người

run rẩy, lắp bắp khẩn cầu: “Đừng đi… lạnh quá… lạnh lắm…”

Cô lạnh quá! Lạnh đến muốn chết. Dường như toàn bộ thế giới này đều không tìm được chút ấm áp nhỏ nhoi.

Phong Kính nhìn thấy cô như vậy, cõi lòng vốn băng giá không biết tại sao lại mềm một chút, vẫn không có đẩy cô ra.

Tô Mộc Vũ lúc tỉnh lại, toàn thân giống như bị xe tải cán qua, cả người mỏi nhừ đến phát đau, đó là di chứng do phát sốt.

Nhìn lại bên cạnh, lại là người đàn ông đó.

Tô Mộc Vũ thống khổ ôm đầu, chẳng qua lần này lại là cảnh tượng khác. Đây hình như không còn là khách sạn, mà là phòng của hắn.

Người đàn ông bên cạnh khẽ cử động, cô cả kinh tưởng là hắn tỉnh dậy, không nghĩ tới chỉ là hừ một chút, tay kéo tấm mền lên che lấy thân thể tinh tráng, tiếp tục ngủ. Những sợi tóc hỗn độn dán trên gương mặt anh

tuấn, có chút khí phách xen lẫn mị hoặc, hai hàng mi hơi nhíu lại lộ ra

chút tính khí trẻ con.

Tô Mộc Vũ giật mình, nhặt lấy từng thứ quần áo còn hơi ẩm trên đất

mặc vào. Vô thanh vô thức mở cửa đi ra ngoài, lại nhẹ nhàng rời khỏi.

Tô Mộc Vũ chết lặng đi lang thang trên đường, trong đầu dường như

không biết đang suy nghĩ điều gì, cũng không biết mình muốn đi đâu.

Ông trời! Ông có phải hay không thật sự rất nhàm chán, cho nên một lần lại một lần tìm thú vui ở trên người của tôi?

Được lắm, tôi thừa nhận ông lại thắng.

Không biết đi đã bao lâu, thân mình đột nhiên bị một thanh âm ngăn

lại, ngay sau đó bị một lựa mạnh mẽ gắt gao ghìm chặt, thanh âm nén giận vang lên sau tai cô.

“Cô muốn chạy trốn?” Phong Kính trầm giọng hỏi, trong giọng nói có

một tia tức giận khó nhận thấy. Hắn vừa tỉnh dậy liền nhận thấy cô gái

nhỏ vốn dĩ phải nằm ở trong lòng ngực của hắn thế nhưng biến mất, tức

giận xen lẫn lo lắng chạy đi tìm.

Chết tiệt, cô gái này là người đầu tiên trốn khỏi giường của hắn.

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, Tô Mộc Vũ thân mình cứng đờ.

” Bị tôi bắt được, cô còn muốn trốn đi nơi nào?” Phong Kính dùng sức

xoay tcơ thể của cô lại, khiến mặt


Teya Salat