
họ là quan hệ như thế nào không?” Cuối cùng, Đường Cẩm bỗng nhiên hỏi như vậy, Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ một hồi, cũng thành thật lắc đầu, nhận lấy ánh mắt xem thường của Đường Cẩm. ( chỗ này mình cũng không hiểu cho lắm, mình vừa xem lại bản raw chương 19 thì rõ ràng là Lâm Tâm Thất nói mình là họ hàng bên nội của Trần Tư Tầm, bây giờ Lâm Nhất Nhiên lắc đầu thì mình cũng chịu (_ __!) … để edit từ từ xem có gì thay đổi không :D )
“Cậu xem cậu đi.” Đường Cẩm giơ ngón tay, dí dí vào trán của Lâm Nhất Nhiên, “Coi chừng bị người ta đoạt mất đàn ông của mình đấy.”
Cái gì mà đàn ông của mình = =
Lâm Nhất Nhiên ôm trán, nhìn vẻ mặt của Đường Cẩm chỉ tiếc rèn sắt không thành, cô biết điều nên im lặng, không dám nói gì nữa. Bởi vì phải đi tìm Trần Tư Tầm để học phụ đạo, cho nên sau khi tan học, Lâm Nhất Nhiên liền nói tạm biệt với Đường Cẩm rồi trực tiếp mang theo cặp sách chạy về phía văn phòng.
Lúc cô gõ cửa đi vào thì thấy anh đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, trong tay đang cầm một ly nước, mắt kính đặt trên sống mũi không biết đã biến mất từ bao giờ. Trông thấy Lâm Nhất Nhiên vẫn cứ đứng ngoài cửa không chịu bước vào, Trần Tư Tầm đặt ly xuống, nhìn cô vẫy vẫy tay.
“Đây là thông báo tuyển sinh.” Trần Tư Tầm vừa nói, tay vừa lật lật, đem một thứ gì đó đưa tới cho Lâm Nhất Nhiên: “Bên dưới là điều kiện tiêu chuẩn, em nhìn kỹ một chút.”
“A. . . .” Lâm Nhất Nhiên kéo ghế, nhích đến bên cạnh Trần Tư Tầm, sau đó cầm lấy tờ thông báo.
“Còn phải diễn thuyết với đề tài về các vấn đề thực trạng trong xã hội?” Lâm Nhất Nhiên há hốc mồm, “Cái này làm sao mà giống như thi Anh ngữ? Có phải là còn có giảm khảo chấm điểm nữa hay không?”
“Có thể là có.” Trần Tư Tầm suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói.
“Thầy. . . .lúc trước em chỉ nói đùa thôi.”
“Tôi cũng không nói đùa.” Trần Tư Tầm mỉm cười, kéo laptop sang, chỉ vào màn hình, “Em xem đi, đây là chủ đề tôi đã sàng lọc từ những buổi diễn thuyết mấy năm qua, rất có thể kỳ thi sẽ ra, em chủ yếu là tập trung ôn lại cái này.”
Lâm Nhất Nhiên nhìn một chuỗi dài những đề mục, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cô sửng sốt hồi lâu, “Lỡ không trúng thì làm sao?”
“Thì chịu thôi.” Trần Tư Tầm nhe răng cười, “Vậy thì em hãy tùy cơ ứng biến.”
“. . . . . . . .”
“Em về xem tất cả những đề mục này, sau đó đem từng đề mục viết thành một bài, khoảng chừng ba phút rồi đưa cho tôi xem thử.”
“A. . . . “ Lâm Nhất Nhiên gật đầu, nhìn những đề mục đã được Trần Tư Tầm sàng lọc, bỗng nhiên, cô quay đầu, nói với người đàn ông bên cạnh mình: “Thầy, vậy em đưa bảng thông tin cá nhân cho thầy luôn nhé?”
Trần Tư Tầm ngồi cạnh Lâm Nhất Nhiên, cũng nghiêng đầu nhìn vào màn hình, Lâm Nhất Nhiên bất chợt quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt anh phóng đại trước mặt mình, giọng nói của cô cũng lệch lạc.
“Cũng được.” Trần Tư Tầm trả lời đơn giản, nhìn thấy gương mặt của Lâm Nhất Nhiên có chút vặn vẹo, “Em sao vậy?”
“Không có gì.” Lâm Nhất Nhiên cực kỳ bình tĩnh lắc đầu, sau đó lại cực kỳ bình tĩnh quay đầu, tiếp tục nhìn vào màn hình laptop.
Mất mặt nhiều lần khiến người ta trở nên bình tĩnh hơn, Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ viển vông.
“Em chép vào USB rồi mang trở về xem đi.” Trần Tư Tầm liếc nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Chúng ta đi ăn thôi.”
“A. . . . . .” Nghĩ đến Lâm Tâm Thất, Lâm Nhất Nhiên lại có chút không vui, cô lục lọi cặp sách, che giấu cảm xúc của mình, sau đó ngẩng đầu nói: “Thầy, em không mang theo USB, thầy gửi vào mail cho em được không?”
“Ừm.” Trần Tư Tầm cầm lấy chìa khóa xe, đưa điện thoại di động cho cô, “Em ghi địa chỉ email vào đây.” Lại bổ sung thêm một câu: “Cả số điện thoại nữa.”
Lâm Nhất Nhiên nhận lấy điện thoại, thuần thục gõ phím, không để ý nói: “Thầy, không phải là thầy thích xài iphone sao?”
“Không tồi.”
“Aizz. . . .em nhớ rõ hồi trước, điện thoại của thầy là Apple.” Lâm Nhất Nhiên thở dài một hơi, “Laptop cũng vậy.”
Trần Tư Tầm liếc nhìn cô một cái, thấy cô chỉ lo bấm điện thoại nên anh cũng không trả lời.
“Thầy, em không đi được không?”
Lâm Nhất Nhiên đem điện thoại trả lại cho Trần Tư Tầm, do dự một chút: “Em và chị ấy không có quen biết gì. “
Nói vậy cũng không sai, Lâm Nhất Nhiên và Lâm Tâm Thất chỉ gặp mặt có hai lần, nói không quen biết cũng đúng, nhưng mà lúc trước, cô gặp Từ Thụy cũng chỉ có vài lần mà anh có thấy cô phản đối gì đâu.
Rốt cuộc vẫn là do cô có thành kiến với Lâm Tâm Thất.
Trần Tư Tầm nhìn cô cúi đầu, bộ dạng không có tinh thần, anh cũng không vạch trần cô, chỉ nhàn nhạt nói: “Thất Thất đã ra mặt mời, không đi không được.” Liếc nhìn cô đưa điện thoại cho mình, bàn tay trắng nõn nâng chiếc di động màu bạc, thật là đáng yêu.
“Bên trong có trò chơi, em cầm chơi đi.”
Lại Thất Thất!
Trong lòng Lâm Nhất Nhiên bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng sợ lại biểu hiện rõ ràng làm cho người ta nhìn thấy, cô cắn cắn môi dưới, từ từ thu tay về.
“Đừng cắn môi!” Trần Tư Tầm nhìn khuôn mặt tức giận của cô, nhẹ nhàng nói: “Coi như là em theo giúp tôi ăn cơm đi.”
“Chúng ta đến tiệm mì sốt tương lần trước không được sao? Làm gì phải đi theo cô ấy mới ăn được