
n mỹ của cô, toàn thân giống như là được
tưới dấm chua, vừa giòn vừa tê dại, ngay cả cử động tay chân đều không
có khí lực, chỉ có thể mặc cho anh ta muốn lấy gì thì lấy.
Khi cô hiện còn choáng váng mê huyễn, phát hiện tay anh đã muốn trượt đến thắt lưng của cô, đang cởi khóa kéo quần bò ra, khi lớn mật thăm dò xuống, cô đã xấu hổ tới cực điểm, không thể nhẫn nại nữa.
Đầu ngón tay cách chiếc quần tơ tằm nhỏ, chính xác mà tìm được nơi
cấm địa thần bí hừng hụt đầy lửa nóng, Du Chính Dung thở dốc tăng lên,
hơi thở nóng rực lướt qua trước ngực của cô.
Giống như giờ phút này áp chế cô, không phải là Du giáo sư nhã nhặn
anh tuấn, mà là một con báo hoang dã sắp không thể khống chế được !
“Không nên……” Cô bắt đầu giãy dụa mạnh, thân thể rã rời giống như
không phải của mình, cảm giác không ngừng lên cao lại rơi xuống xa lạ
như thế, Hạ Hiểu Úc sợ tới mức toàn than phát run, liều mình muốn né
tránh.
Đôi mắt cô đã tràn ngập nước mắt, khuôn mặt đỏ bừng, dục vọng xa lạ cùng kinh hoảng làm cho người ta vừa ngất ngây vừa đau lòng.
“Ngoan, không khóc, không có việc gì.”
Tuy rằng bản thân đã căng chặt phấn khởi gần như sắp nổ tung, Du
Chính Dung vẫn là vẫn là không nỡ làm cho cô khóc. Anh giảm thế tiến
công lại, cố gắng hít sâu, nỗ lực nhanh chóng ngừng thở gấp lại.
Từng bước một, chậm rãi dụ dỗ, để cho cô chuẩn bị tốt, mới có thể hoàn toàn hưởng thụ sung sướng chuyện riêng tư giữa nam và nữ.
Anh ôm chặt cô, hai người dây dưa ở trên sô pha, không chịu thả ra, anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt trái xoan kia.
“Một ngày nào đó, anh sẽ không làm cho em sợ.”
Anh như là nói với cô, cũng là đồng ý với mình. Một mặt nói, một mặt
khẽ hôn dịu dàng, dừng ở mép tóc, khuôn mặt, đuôi lông mày của cô. “Hiểu Úc, một ngày nào đó, em sẽ đem chính mình giao cho anh, để cho anh dạy
cho em chuyện “vận động” rất mê người, rất ngọt ngào……trong đời.”
Khuôn mặt của cô đã thấm hồng, tim đập dồn dập không có dấu hiệu hòa
hoãn. Vừa mới bị vuốt ve, hương vị hôn môi, giống như là bản thân cảm
thấy, sự mẫn cảm làm cho cô không có cách nào bỏ qua.
Đây là dục vọng sao ? Xa lạ, làm người ta vừa chờ mong lại vừa sợ hãi ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở bên gáy của anh, cô mơ hồ oán giận, “Thầy giáo nên dạy học sinh hình như đều không phải cái này ?
Du Chính Dung tiếng cười trầm thấp cuồn cuộn trong lồng ngực. “Em ở
bên anh, tuyệt đối có thể học được rất nhiều những gì mà sách giáo khoa
không viết. Anh chẳng những sẽ dạy em, còn có thể giúp em lúc nào cũng
ôn tập, ngẫu nhiên phải kiểm tra một chút, cho em vĩnh viễn không quên
được……”
Tiếng nói khàn khàn mê hoặc, lời nói mang hai ý trêu đùa vô cùng thân mật, lại bị tiếng chuông cửa đột ngột đánh gãy.
Ngoại phòng khách truyền đến tiếng vang làm cho Hạ Hiểu Úc kinh ngạc nhảy dựng lên.
Du Chính Dung mày rậm cũng nhíu mày theo.
Nhìn người trong lòng kinh hoảng sửa sang lại quần áo, vuốt vuốt mái
tóc, bộ dáng khẩn trương tưởng như là hẹn hò cùng tình nhân, bị người
chồng hợp pháp bắt thông dâm trên giường, trong lòng anh phát bực.
Anh mới là bạn trai chính quy của cô !
Cho dù tình bạn giữa Giang Thành Bân cùng cô rất tốt, hai người bạn bè nhiều năm, cũng không nên khoa trương như vậy chứ !
Đã không biết là lần thứ mấy, thật vất vả cuối tuần mới có cơ hội
nghỉ ngơi cùng cô một lát, lại bị một tên đàn ông khác tiến dần từng
bước phá hỏng !
“Bạn tốt” chết tiệt !
Du Chính Dung vẫn cứ đem Hạ Hiểu Úc đang muốn né ra kéo lại vào trong
lòng, gắt gao chế trụ, không cho cô đi.
“Anh không nên như vậy, để cho em đi mở cửa.” Cô giãy dụa.
“Không cho phép.” Du Chính Dung dịu dàng nhưng kiên định nói.
“Như vậy…… Không tốt……” Hạ Hiểu Úc vô ích mà tiếp tục giãy dụa, nhưng sao cũng không giãy ra được cái ôm bá đạo của anh.
“Có gì không tốt ?” Anh thuận thế mà hôn lên gương mặt hồng cả lên của cô.
Giang Thành Bân được nghỉ trong bộ đội ra, vừa vào cửa liền nhìn thấy một màn xinh đẹp ướt át này, cậu bỏ lại cái túi màu xanh lá mạ, quay
đầu bước đi, “Thật có lỗi, quấy rầy các người, tôi tối nay lại đến.”
“Chờ một chút ! Uy, Giang Thành Bân !” Hạ Hiểu Úc gấp đến độ dùng sức thật mạnh đẩy Du Chính Dung, thật vất vả mà đẩy ra, cũng không quay đầu lại mà đuổi theo.
“Cậu muốn đi đâu ?”
Du Chính Dung thở dài ngồi trên sô pha, cảm giác bất đắc dĩ lẫn mỏi
mệt dâng lên như thủy triều, dục vọng cuồn cuộn lúc nãy trong người bắt
đầu chìm xuống.
“Chị đang bận a ! Tôi không cần chị lo !” Giang Thành Bân giọng cất cao, thực không thoải mái nói.
Hạ Hiểu Úc thấp giọng không biết nói chút cái gì, nhưng mà nghe được là đang dịu dàng trấn an.
Với bạn học mà nói chuyện như vậy sao !
Du Chính Dung trong lòng tràn ngập ghen tuông, tưởng chừng như đã
muốn bắt đầu ăn mòn, xuyên qua thân thể anh, cảm giác nôn nóng cũng lập
tức dâng lên.
Anh xác định, muốn trở thành người đặc biệt nhất trong lòng cô, người cô rất quan tâm kia, nhưng mà hiện tại, Giang Thành Bân dường như dẫn
đầu thật xa, đáng giận !
Du Chính Dung khóe miệng cong lên, nở nụ cười giễu.
Đã mấy tuổi, còn làm gương người tốt, lại