
ng đã cố gắng."
A Văn
và A Quý lặng yên. Không phải vì hai người bị thuyết phục, mà bởi vẻ điềm tĩnh
trên khuôn mặt Thu Thần. Họ biết rằng cô sẽ không thay đổi ý kiến.
"Được
rồi! Cô cũng về sớm đi. Ngày mai còn phải dậy sớm để trang điểm, làm tóc
nữa."
Vẫy tay
chào hai người, Thu Thần quay đi. Cô thẳng lưng, tư thế tao nhã, như một nữ
chiến sĩ kiên cường.
Cô là
một chiến sĩ chiến đấu vì tình yêu.
"Cô
ấy rất dũng cảm.” A Quý lẩm bẩm.
"Cũng
rất ngu xuẩn", A Văn chêm lời
Buổi
sáng hôm sau, Thu Thần ở trong phòng mình chờ Thạch Chấn Vũ tới đón. Mấy người
chị em đang cười cười nói nói giúp cô làm tóc, trang điểm. Bởi người thân của
Thu Thần đều không còn, hơn nữa nhà Thạch Chấn Vũ cũng neo người, bởi thế họ tổ
chức đám cưới đơn giản. Điều khiến Thu Thần lo lắng... đó là hai người đều
quyết định hôn lễ không quá phô trương, nhưng Thạch Chấn Vũ vẫn kiên quyết phải
có những nghi thức bình thường và vẫn không thế tránh được bánh kẹo, trang sức,
áo cưới, thậm chí là ảnh cưới.
Hôm
chụp ảnh cưới, cô thấy anh vô cùng ngượng ngùng. Đa phần đàn ông đối với việc
chụp ảnh đám cưới đều cảm thấy rất vô vị và không hiểu tại sao phụ nữ lại nhất
quyết làm việc ấy. Nhưng trong quá trình chụp ảnh cô lại nhìn thấy sự quan tâm
của anh. Đối với tất cả những việc cô làm, anh đều nhẫn nại, điều đó làm cô rất
cảm động. Đây là lần đầu tiên cô có thể mong chờ - có lẽ, hôn nhân của họ sẽ
thành công...
"Chị
Thu Thần, chị đẹp thật!", Băng Lan cất lời khen ngợi khi Thu Thần đã trang
điểm xong.
Thu Thần
hôm nay quả thực đẹp hơn những ngày thường. Bộ váy cưới màu trắng hợp với thân
hình thanh mảnh càng tôn thêm vẻ yêu kiều của cô, trang điểm vừa đẹp, mái tóc
búi cao, trang nhã, lại thêm khăn choàng đầu đơn giản, những thứ này đểu do cô
tự thiết kế. Hiệu quả của việc kết hợp đó cũng đủ để chứng tỏ cô quả thực là
người tinh tế.
"Cảm
ơn!" Thu Thần mỉm cười với Băng Lan, quay một vòng, hài lòng nhìn mình
trong gương.
"Chú
rể tới rồi!", A Quý ở ngoài cửa nói vọng vào.
Thạch
Chấn Vũ bước vào cửa, Thu Thần đứng dậy đón anh.
Trong
tay anh cầm một bó hoa bách hợp lúc nhìn thấy Thu Thần, anh bỗng ngây người
không nói nên lời.
"Hi!"
Thu Thần cảm thấy dáng vẻ của anh rất thú vị.
"Em...
thật đẹp..." Anh nghẹn lời, hai má có chút ửng hồng. Anh bỗng thấy căng
thẳng khi Thu Thần đứng bên. Quen biết cô đã lâu như thế nhưng chưa bao giờ anh
chú ý quan sát, hóa ra cô đẹp như vậy. Thậm chí anh còn không chú ý tới Băng
Lan đang ở bên...
Thu
Thần sững sờ rồi nở nụ cười vui vẻ. Cô thực sự vui, bởi cô biết anh vì cô mà má
ửng hồng, tim anh cũng vì cô mà đập rộn ràng...
"Đồ
ngốc!", cô đáp nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, sung sướng.
Thạch
Chấn Vũ nắm tay cô, cô cũng nắm chặt tay anh. Cô sợ nếu không nắm tay anh thì
sẽ bị bay lên trên trời trong niềm vui sướng.
Lễ cưới
đơn giản nhưng long trọng. Thu Thần vẫn còn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc,
cho dù nét mặt của ông nội có phần khó chịu nhưng điều đó không ảnh hưởng gì
tới tâm trạng của cô.
Lúc
trao nhẫn cưới, Thạch Chấn Vũ lồng vào ngón áp út của cô một chiếc nhẫn được
thiết kế rất trang nhã, sự cẩn thận và dịu dàng của anh làm cô cảm động. May mà
có chiếc khăn choàng che bớt nên anh không chú ý đến niềm hạnh phúc vô bờ trong
đôi mắt cô.
Sau khi
Thu Thần đeo nhẫn cho anh, anh kéo khăn choàng lên rồi hôn cô.
Đôi môi
khô nhưng ấm áp đó nhẹ nhàng đặt lên môi cô, dịu dàng, cẩn trọng.
Anh
không ngờ môi của cô lại ngọt ngào đến thế. Anh phát hiện mình đã chìm đắm
trong mùi thơm của cô, không muốn buông cô ra, và càng không muốn nhanh chóng
kết thúc nụ hôn này như thế.
Anh tìm
viền môi cô, chiếm lấy vị ngọt ngào của đôi môi ấy; đắm chìm trong nụ hôn, quên
cả thời gian, không gian... cho tới lúc có người ho hắng.
Anh
bỗng buông cô ra, trong ánh mắt Thu Thần có sự kinh ngạc nhưng lại không có ý
trách cử. Ánh mắt cô long lanh, đôi môi vì sự chiếm hữu của anh mà đỏ mọng,
cảnh tượng đẹp đẽ ấy làm rung động lòng người...
Anh
không biết vì sao hôm nay mình lại có cảm giác khác khi nhìn Thu Thần như thế.
Đây là lần thứ hai anh vì cô mà trái tim đập loạn nhịp, hồi hộp. Bởi từ hôm
nay, cô không còn là bạn mà trở thành vợ anh rồi chăng?
"Tốt
rồi, đừng kề cà nữa, chuẩn bị về thôi!", giọng nói thô lỗ và khó chịu của
Thạch Trấn Đường làm đứt dòng suy nghĩ của Thạch Chấn Vũ.
Anh cảm
thấy mừng thầm vì bị ông ngắt mạch suy nghĩ của mình. Anh có dự cảm, tốt nhất
là không nên tìm hiểu sâu vấn đề này nữa.
Khi sắp
bước ra khỏi phòng cưới, Thạch Chấn Vũ mói chú ý tới chàng trai đi cạnh Băng
Lan... Là chàng trai hôm đó, người yêu của Băng Lan.
Lúc
đứng đợi xe, Băng Lan đưa người đó tới trước mặt họ.
"Ông
nội, anh Thạch, cháu xin giới thiệu với mọi người, đây là anh Sở Hạo, là... là
bạn cháu." Qua thái độ ngượng ngùng ấy, có thể dễ dàng nhận ra chàng trai
đó không chỉ là bạn bình thường của cô.
Điều mà
không ai ngờ là Băng Lan lại chọn thời cơ này để giới thiệu Sở Hạo với mọi
người, bao gồm cả Thu Thần.
Không
thể không thừa nhận