
i của Thu Thần khiến Băng Lan cúi đầu suy nghĩ.
Đây
cũng chính là nguyên nhân cô muốn tâm sự với Thu Thần. Thu Thần không bao giờ
quyết định thay cô, cũng không bắt cô phải tiếp nhận bất cứ quan điểm nào. Chị
ấy biết lắng nghe, để Băng Lan tự đi tìm đáp án. Thu Thần muốn Băng Lan trưởng
thành hơn chứ không phải là một cô bé cần quan tâm chăm sóc. Đây là điểm khác
biệt lớn nhất giữa Thu Thần và anh Thạch.
“Chị
Thu Thần, cảm ơn chị”, Băng Lan nở nụ cười cảm kích, “Em sẽ về nhà suy nghĩ cho
thấu đáo”.
Băng
Lan đẩy ghế đứng dậy.
“Em định
về à?”, Thu Thần hỏi.
“Vâng”,
Băng Lan gật đầu, “Không về nhà đúng giờ ăn tối, anh Thạch lại lo lắng, nếu
không có khi sau này anh ấy còn quyết định đón em mỗi lúc tan trường ấy chứ”.
Băng
Lan lè lưỡi, biểu hiện có phần bất đắc dĩ. Cô ấy không biết điều mình khó chịu
trong mắt Thu Thần lại là chuyện đáng để người ta ngưỡng mộ.
“Đúng
rồi, chị Thu Thần.” Tính tiền xong, Thu Thần tiễn Băng Lan ra ngoài cửa và gọi
taxi. Băng Lan quay đầu lại nhìn Thu Thần, hai mắt sáng lên và nói:
“Em đưa
anh ấy tới gặp chị nhé?”
“Hả?”
“Vâng,
thế nhé!” Băng Lan vui vẻ với ý định của mình, gạt những phiền não khi nãy sang
một bên. “Chị Thu Thần, chị đã gặp rất nhiều người, nếu gặp anh ấy, nhất định
sẽ cho em ý kiến, đúng không ạ?”
Đối với
sự tin tưởng của cô bé ngây thơ đó, Thu Thần lặng im không nói.
“A,
taxi tới rồi. Chị Thu Thần, thế nhé, em về đây.”
Taxi
đưa Băng Lan đi khỏi, Thu Thần vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ rất lâu…
Đừng có
đùa chứ! Nếu Băng Lan đưa cậu ấy tới đây thật thì cô biết nói gì bây giờ?
Muốn
Băng Lan với anh chàng kia chung sống, hay khuyên cô ấy nên chọn Thạch Chấn Vũ?
Cô là bạn của Thạch Chấn Vũ, vì thế càng phải đứng về phía anh. Nhưng Băng Lan
lại tin tưởng cô như thế…
Trời
ơi! Cô chỉ yêu đơn phương một người con trai, sao lại phải rơi vào hoàn cảnh
tiến thoái lưỡng nan này.
“Cô còn
muốn làm cố vấn tình yêu cho tình địch cơ à?”
Một
giọng nói chọc ghẹo vang lên, như bóng ma xuất hiện phía sau Thu Thần làm cô
đang chìm đắm trong suy tư cũng phải giật mình.
“A Quý,
sao cứ thích dọa người khác thế hả?” Thu Thần quay đầu lại trừng mắt nhìn. Anh
chàng này nhìn dáng vẻ lúc nào cũng như ngái ngủ ấy.
“Tôi
chỉ thấy cô quá vĩ đại.”
“Anh
mỉa mai tôi đấy hả?”, Thu Thần chau mày.
A Quý
khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ không hề tán đồng.
“Cô
thay đổi rồi. Sự thẳng thắn, phóng khoáng của cô trước đây biến đi đâu rồi? Cô
có thấy mình càng ngày càng giả tạo không?”
Sắc mặt
Thu Thần nhợt nhạt như vừa bị anh ta tát một cái.
Tôi yêu anh, anh yêu cô ấy nhưng cô ấy
không yêu anh – một vòng luẩn quẩn thật đáng cười.
Nếu thực sự yêu anh ấy, tôi sẽ buồn cho
anh, cũng đều là người vướng vào lưới tình, biết rằng yêu đơn phương là một
chuyện đau khổ nhưng tôi không thể buồn cùng anh được, lòng đố kỵ trong tôi vẫn
đang sôi sục, đang mong chờ…
Hóa ra tình yêu cũng có thể làm người ta
trở nên nhỏ nhen…
Tự cho mình là người chín chắn, hiểu
biết, lương thiện, kết quả là lòng đố kỵ, dục vọng, ham muốn nảy sinh từ tình
yêu đã làm hao mòn tất cả sự tự tin của chính mình…
Autumn
Tối đó,
Quan Ngoại rất đông khách. Vì có một nhóm nhân viên văn phòng tổ chức liên hoan
ở đây, quán rượu nhỏ thường ngày yên tĩnh bởi thế mà trở nên ồn ào và chật chội
hơn.
Không
dễ dàng gì phục vụ đồ uống hết cho khách hàng, Thu Thần và A Quý đều mệt mỏi rã
rời.
“Thôi…
chịu hết nổi rồi, tôi phải nghỉ ngơi một chút.”
Thu
Thần lập tức túm lấy vạt áo của A Quý không cho anh ta chuồn mất:
“Chưa
tan ca, đừng hòng đi được nhé.”
“Tôi
không làm tiếp được nữa”, A Quý mặt mày nhợt nhạt, tay vỗ ngực, “Tôi bị huyết
áp thấp”.
Thu
Thần không biết mình nên cười hay nên tức nữa. Cô cũng không hiểu nổi vì sao
lúc đầu lại mềm lòng nhận nhân viên còn yếu hơn cả bà chủ thế này.
“Không
phải anh bị huyết áp thấp. Chắc tại ngày nào cũng được A Văn chiều chuộng nên
mới thế.”
A Quý
với A Văn là một đôi đồng tính, sống chung với nhau được mấy năm rồi. Quan hệ
của họ rất bí mật, Thu Thần là một trong ít người biết chuyện của họ.
Cách A
Văn yêu thương, chiều chuộng A Quý có thể làm cho tất cả phụ nữ trên đời này
phải ghen tỵ, một người đàn ông tuyệt vời như thế mà lại không yêu phụ nữ.
A Văn
không những làm tất cả việc nhà, còn là một chuyên viên của Ngân hàng Ngoại
thương. A Văn không muốn A Quý ra ngoài làm việc, chỉ cần A Quý ở nhà ngoan
ngoãn đợi anh về là được.
A Quý
cũng là người có lòng tự trọng, không muốn A Văn nuôi mình nên mới xin vào quán
của Thu Thần làm việc.
“Này!
Anh cứng rắn lên chút được không hả. Anh nói là tự lập mà mới khổ sở một chút
đã chịu không nổi, lẽ nào anh muốn ở nhà cho A Văn nuôi sao?”
Lời nói
của Thu Thần quả nhiên có tác dụng, A Quý nghe xong nhún vai:
“Được…
tôi biết rồi.”
Nhẫn
nhịn bỏ qua ý định chuồn về nhà, anh ta đi ra phía sau quầy bar, cặm cụi rửa
cốc chén.
Chuông
gió ngoài cửa lại vang lên, có khách tới.
“Xin
chào quý khách!”, Thu Thần ngẩng đầu lên.
“Chị
Thu Thần.” Người