
âm tình nguyện!”
Lam Hạo đột nhiên đưa tay nắm lấy chiếc cằm mềm mại nhẵn mịn của nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Nụ hôn của hắn tràn ngập tính xâm lược, phát ra sức lực, cường ngạnh
mà hữu lực trằn trọc, ép nàng không thở nổi, căn bản không để cho nàng
cơ hội phản kháng.
Đây là Lam Hạo, yêu chính là yêu, không cho nàng trốn tránh cũng không cho nàng chối từ.
Rất nhiều năm sau, nhớ lại nụ hôn đó, nàng mới hiểu được: Tuy Lam Hạo không thể thay thế Tần Phong, nhưng, từng có giây phút đó, hắn cũng
từng làm cho nàng rõ ràng cảm nhận được mình là một nữ nhân, cũng chỉ
yếu đuối bất lực khi đối mặt với sự mạnh mẽ cứng rắn như sắt thép của
nam nhân.
Đáng tiếc cũng chỉ ngắn ngủi gần như trong khoảnh khắc.
……
Nụ hôn bị tiếng cười lạnh của Lạc Vũ Minh cắt đứt. “Lam Hạo, trong mắt ngươi còn có ta không?”
“Thủ lĩnh.” Lam Hạo lập tức buông tay ra, cương trực lui ra phía sau.
“Đi ra ngoài!” Thanh âm của Lạc Vũ Minh âm trầm dị thường, âm trầm nghe không ra bao nhiêu tức giận.
Lam Hạo do dự một chút, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lạc Vũ Minh nổi cơn thịnh nộ, nắm tóc Mạc Tình kéo đến trước mặt
mình, giận dữ hét:“Ngươi cho là phương pháp này hữu dụng? Lam Hạo tuyệt
đối sẽ không phản bội ta.”
“Phải không?” Mạc Tình nhìn thẳng hắn:“Nếu hắn phản bội thì sao??”
“Ngươi mơ tưởng, đó là chuyện không thể xảy ra.” Lạc Vũ Minh đẩy ngã nàng, đá mạnh vào bụng nàng.
Mạc Tình cắn răng nhịn xuống đau nhức ở bụng, nhớ tới năm đó Lạc Vũ
Minh cũng dùng một cước như vậy đá chết cốt nhục của nàng và Tần Phong,
nàng hoàn toàn mất đi lý tính. “Lạc Vũ Minh, ta càng muốn quyến rũ hắn,
ta muốn làm cho hắn giết ngươi, cho ngươi chết dưới tay thủ hạ thân tín
nhất!”
“Hôm nay ta sẽ giết ngươi trước!” Lạc Vũ Minh vừa nâng tay, Lam Hạo rất nhanh xông lên che trước mặt nàng.
“Tránh ra! Ngươi không nghe thấy lời nàng nói sao?” Lạc Vũ Minh nói.
“Ngài nên tin tưởng ta.”
“Ngươi muốn cho ta tin tưởng, thì tự tay giết nàng đi.”
“Thủ lĩnh……” Lam Hạo quỳ hai đầu gối xuống đất, cúi đầu khẩn cầu
nói:“Ta chưa bao giờ cầu phong thưởng, hôm nay chỉ cầu ngài ban nàng cho ta.”
“Ngươi lặp lại lần nữa.” Thanh âm của Lạc Vũ Minh hơi run rẩy.
“Ta đi theo ngài vào sinh ra tử, tin rằng ngài sẽ không keo kiệt một nữ nhân.”
“Ngươi thực sự đã bị nàng mê hoặc rồi!” Lạc Vũ Minh rút trường kiếm bên hông, chỉ vào Lam Hạo nói:“Cút ra ngoài!”
Hắn thấy Lam Hạo vẫn bất động, quát đám người bên ngoài:“Người đâu, bắt hắn giam lại cho ta.”
Nửa đêm hôm đó, không biết Lam Hạo làm thế nào chạy được vào trướng của nàng, không nói lời nào đã kéo nàng đi ra ngoài.
“Huynh muốn dẫn ta đi đâu?”
“Ta sẽ bảo vệ nàng, không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương nàng!”
“Quên đi.” Mạc Tình giãy khỏi hắn, xoa xoa cổ tay phiếm hồng của mình, vững vàng ngồi xuống:“Ta sẽ không đi theo ngươi.”
Lam Hạo cứng ngắc xoay người, khó có thể tin nhìn nàng:“Vì sao? Không phải nàng vẫn muốn chạy trốn ra ngoài?”
“Chạy trốn tới đâu cũng sẽ bị bắt về. Quanh đây đều là đất bằng, liếc mắt một cái nhìn tới tận chân trời, hơn nữa mấy trăm dặm mênh mông
không người ở, không phải bị bắt về cũng sẽ bị đói chết.”
“Vậy tại sao trước đây nàng muốn chạy trốn?”
“Sống hay chết với ta mà nói không sao cả! Nhưng huynh không giống vậy…… huynh không cần phải làm cái việc ngốc nghếch này.”
“Ta có thể mang theo nàng về bộ lạc Hắc Ô, nhất định chúng ta sẽ được giúp đỡ.”
“Ta không đi! Lam tướng quân, ta không thể cho huynh thứ huynh muốn, huynh cũng không cần trả giá thứ không nên trả giá.”
Nàng biết hắn là một nam nhân đáng để yêu, nhưng chính bởi vậy mà nàng không thể hại hắn.
“Được, ta đưa nàng vào quan nội tìm Tần Phong.” Nàng đã quen biết Lam Hạo hơn bốn năm, nếu không phải chính tai nghe thấy, tuyệt đối sẽ không tin Lam Hạo trầm ổn bình tĩnh trên chiến trường cũng sẽ có lúc mất lý
trí.
Nàng thiếu chút nữa đã gật đầu, nhưng vẫn lắc đầu nói:“Không! Chúng ta trốn không thoát đâu, sao phải uổng phí khí lực.”
“Nàng muốn gặp hắn, đây là cơ hội duy nhất của nàng.”
“Đây là chuyện của ta, không liên quan đến huynh……”
“Nàng không muốn nhìn hắn có khỏe không? Nàng không muốn biết khi
nàng nhận hết đau đớn hành hạ hắn có còn nhớ nàng không? Nàng không muốn hỏi hắn một câu…… tại sao……”
“Ta……”
“Nếu hôm nay nàng không đi cùng ta, đến chết nàng cũng không biết tại sao!”
Đêm tối đen như mực, tuấn mã chạy như bay trên thảo nguyên, phía
trước là vùng đất vô cùng vô tận, phía sau có mấy ngàn vó ngựa đạp cát
chạy như điên.
Ba ngày ba đêm chạy trốn không ngừng không nghỉ, đúng là vẫn chỉ phí công.
Mạc Tình nhìn cảnh hỗn loạn sau lưng, hy vọng chìm nghỉm:“Lam Hạo, huynh thấy chúng ta chạy thoát sao?”
Lam Hạo không trả lời, cánh tay hữu lực vươn ra, ôm chặt nàng vào lòng.
“Thủ hạ của huynh có ngàn quân vạn ngựa, tại sao không mang theo người nào?”
“Ta phản bội là chuyện của ta, chết cũng là chuyện của một mình ta.
Một khi binh biến, bất luận kết quả như thế nào người trong tộc của ta
đều phải mất mạng vô tội…… Tội của ta sẽ không thể tha thứ!”
“Huynh…… Nếu dùng toàn lực đọ sức phần thắng là bao n