
mở lớn miệng cứng ngắc
trong không khí, miệng mở ra khép vào cả buổi mới phát ra âm thanh:“Là
ta nói để ngài làm thần tiên…… thế gian này ai không muốn làm thần
tiên……”
“Ta không muốn, ta muốn ở chỗ này chờ vợ của ta!”
……
“Phong!” Hắn nghe thấy phía sau có một âm thanh mềm nhẹ gọi hắn, hắn vừa định xoay người, Mạc Tình đã ôm hắn từ
phía sau:“Phong, ta nói rồi bất luận sống chết, ta cũng không rời khỏi
chàng.”
“Tình Nhi, không phải nàng đã đồng ý với ta……”
“Ta lừa gạt chàng, ta muốn để chàng an tâm ra đi…… Tựa như chàng lừa gạt ta vậy.”
“Aiz……”
“Ta muốn hỏi chàng một chuyện: Chàng thật sự không yêu ta, chỉ có trách nhiệm và áy náy với ta thôi sao?”
“Không phải!” Hắn xoay người, ôm lấy cô gái làm hắn quyến luyến cả đời:“Ta với nàng, từ đầu tới cuối đều là……”
Hắn cúi đầu hôn nàng, uyển chuyển triền miên.
Thiên thượng, nhân gian, hay là địa ngục, họ vẫn không tách ra.
“Này! A!” Một âm thanh già nua vang lên
bên cạnh họ:“Muốn thân thiết sao không chọn chỗ mà thân thiết ấy, ta bảo Thanh Ngưng này, cấp trên mà trách tội xuống dưới, Diêm La có thể sống
yên được không?”
“Thanh Ngưng? Thanh Ngưng!” Tần Phong đè
lại đầu, rất nhiều chuyện ầm ầm nổ tung trong đầu hắn, vô cùng vô tận
hình ảnh ào ào chảy về, rất nhiều hình tượng trở nên rõ ràng trước mắt
hắn.
Rốt cuộc hắn đã nhớ mình là ai, hắn là Thanh Ngưng, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời!
“Thái Bạch……”
“Đã trải qua cả đời đau khổ và khó khăn, bây giờ ngươi đã hiểu được cái gì gọi là huyết lệ hồng trần rồi chứ?”
Thanh Ngưng cười khổ ôm cô gái trong lòng càng chặt hơn,“Y Vân, khổ sao?”
“Gì cơ?” Mạc Tình kỳ lạ nhìn hắn.
“Không có gì!”
Hắn có ngàn năm pháp lực, chỉ cần một
chút gợi nhớ là có thể phá tan phong ấn trí nhớ, mà Y Vân có pháp lực
rất thấp, nên phong ấn trí nhớ rất khó cởi bỏ.
Có điều có trí nhớ hay không cũng không quan trọng, là Y Vân hay Mạc Tình cũng không quan trọng, quan trọng là nàng vẫn yêu hắn.
“Tình Nhi, nếu kiếp sau yêu thương ta vẫn phải nhận hết khổ sở, nàng còn muốn gặp lại ta không?”
“Ta vẫn muốn, cho dù đời đời kiếp kiếp đều là kết cục này, ta cũng muốn gặp được chàng!”
Thái Bạch Kim Tinh vung vung phất trần,
không kiên nhẫn nói:“Thôi, thôi, ta chẳng có biện pháp nào với các người cả. Đừng nói ta không phải bằng hữu tốt, trước khi đầu thai chuyển thế, các ngươi còn có tâm nguyện gì không? Nói đi!”
“Thái Bạch, có thể cho ta một canh giờ không? Một canh giờ sau nhất định ta sẽ mang nàng trở về, tiến vào luân hồi.”
“Ngươi muốn tới thế gian?”
“Đúng! Cả đời này ta đã làm Tình Nhi phải chịu rất nhiều ấm ức tủi khổ, ta muốn bù lại một ít.”
“Được rồi, nhưng mà ta chỉ có thể cho
ngươi nửa canh giờ thôi…… Nửa canh giờ ở thế gian cũng là nửa tháng, các ngươi đi làm tất cả những việc chưa làm xong đi.”
“Đa tạ!” Dư âm lời nói còn chưa dứt, họ đã rời khỏi địa phủ, trở lại phàm trần.
Một canh giờ trước
Thái Bạch Kim Tinh đi vào một ngôi đền đổ nát, chỉ thấy bồ đoàn rơi vãi khắp nơi, điện thờ phủ đầy bụi đất, tượng thần cung phụng bị loang lổ nhiều màu. Câu đối rách nát bị vứt trên mặt đất, mơ hồ có thể thấy được chữ viết trên đó:
“Nếu ta có linh, cũng không đến nỗi bụi đất khắp nơi, gân cốt rơi vãi từng khối.”
Vế đối chẳng biết đã đi đường nào.
“Thái Bạch tinh quân, rảnh rỗi tới đây du ngoạn sao……” Theo âm thanh đạm mạc, một vị tăng nhân khoác áo cà sa,
thần thái thong dong đi ra.
Thái Bạch Kim Tinh nhíu mày nói:“Sao lại để miếu thờ của mình thành bộ dạng này?”
“Vàng ngọc huy hoàng mới được người đời
cúng bái? Người một lòng hướng Phật, cũng không để ý có được thần linh
phù hộ hay không.”
“Thiên cơ này chỉ có Thanh Ngưng mới có thể nghe hiểu được.”
“Ông đến tìm ta không phải muốn tu sửa miếu thờ cho ta đó chứ?”
“Ngươi vẫn nên giữ lại tình trạng này chờ người hữu duyên với ngươi ấy.” Thái Bạch Kim Tinh tìm cái ghế miễn
cưỡng có thể ngồi được, nhìn tới nhìn lui, vẫn là vẫy vẫy phất trần,
không ngồi xuống.
“Vậy ngươi vì sao mà đến?”
“Dương thọ của Tần Phong đã hết, ta thật
sự không đành lòng làm cho hắn rơi vào kết thúc bi thảm như vậy, cho nên muốn tới thỉnh giáo ngươi.”
“Không phải ông đã giúp hắn bỏ thêm sáu năm dương thọ à.” Tăng nhân thản nhiên nói.
“Nhưng cũng làm cho hắn chịu sáu năm tra tấn sống không bằng chết…… Mà này, tại sao ngươi biết ta trộm sửa sổ sinh tử?”
“Trộm sửa? Thượng giới ai chẳng biết
dương thọ của Thanh Ngưng chỉ đến hai mươi mốt, có thể làm cho hắn sống
đến hai mươi bảy tuổi ngoài ông ra thì còn ai vào đây nữa?” Tăng nhân
cười nói:”Chẳng lẽ ông nghĩ thiên giới không ai biết chuyện này?”
“Ha ha. Mọi người đều là người trăm ngàn tuổi, ai quan tâm vài năm đó chứ.” Thái Bạch Kim Tinh vuốt vuốt chòm râu.
“Nếu ông hỏi ta cách cộng thêm sáu mươi năm dương thọ cho họ, thì xin mời trở về đi.”
“Ai dà! Sao lại tuyệt tình như vậy chứ?
Phật gia các người không phải có câu: Trồng thiện nhân, được thiện quả
sao? Nếu dốc lòng theo Phật, làm việc thiện tích đức hẳn là có thể gia
tăng dương thọ đúng không?”
Tăng nhân thản nhiên lắc đầu, hai tay tạo thành chữ thập, hỏi:“Xin hỏi, hoa