
hư em cầu xin anh, đừng nói với anh ấy rằng em
đang ở đây… Em sợ sẽ lại quấy rối cuộc sống của anh ấy.”
“Nếu cậu ấy đã quên được em, em sẽ không thể quấy rối cuộc sống của cậu ấy, nếu
em có thể quấy rối cuộc sống của cậu ấy, điều đó chứng tỏ rằng cậu ấy đã không quên được em.”
“…” Mộc Mộc cúi đầu, nắm chặt tay lại, máu tươi không ngừng tuôn chảy qua lực dồn ép mạnh mẽ.
Trác Siêu Nhiên lắc đầu thở dài: “Trước đây, anh cứ nghĩ rằng tình yêu và
tình bạn, tình thân không có gì khác nhau, đều là một thứ tình cảm ấm
áp. Sau khi gặp Tiểu Thường rồi, anh mới phát hiện ra rằng anh đã sai.
Tình yêu, giống như một loại thuốc độc, có thể khiến người ta điên
cuồng, khiến người ta mê muội, khiến bản thân mình cũng không nhận ra
mình nữa. Anh đã từng nghĩ không chỉ một lần, nếu Tiểu Thường là bạn gái của Siêu Việt, anh sẽ làm như thế nào…Anh cũng đã từng nghĩ, nếu người
mà Tiểu Thường yêu là Siêu Việt, liệu anh có dễ dàng nói lời “chia
tay”…”
Trác Siêu Nhiên lạnh lùng lắc đầu, “Nhưng anh không thể biết, anh sẽ lựa chọn như thế nào.”
“Anh thật lòng yêu cô ấy. Tình cảm đối với em, chỉ là một sự cảm thương, đó không phải là tình yêu.”
Trác Siêu Nhiên nói: “Anh thường nghĩ, nếu anh gặp Tiểu Thường sớm hơn một
chút, em và Siêu Việt sẽ không có kết cục như bây giờ.”
“…” Có thể có một số chuyện, là điềm báo trước của định mệnh.
“Hãy đi gặp Siêu Việt đi, không thể ở bên nhau, cũng có thể trở thành những người bạn.”
“Bạn? Em và anh ấy, có thể không?” Mộc Mộc lắc đầu, đáp án không nói cũng đủ hiểu.
Cô lại không muốn hóa giải tình cảm này, thả nhiên đối diện với anh? Hai
năm trước, khi cô gặp lại Trác Siêu Việt, cô đã từng cố gắng thử rồi,
coi Trác Siêu Việt như một người bạn, thậm chí là người thân, cô cứ nghĩ mình có thể làm được, kết quả cô đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ…
Giờ đây, cô khó khăn lắm mới có thể sửa chữa được lỗi lầm đó, sao có thể lại xuất hiện khi anh đã quên đi rồi?
Nhưng, cô thật sự rất muốn gặp anh, ý muốn được gặp anh giống như một dây mây
khô hàng nghìn năm, cứ quấn chặt lấy tâm tư của cô, cho dù cô có giãy
giụa như thế nào cũng không thể thoát được.
Trác Siêu Nhiên thấy
cô yên lặng hồi lâu không nói, lại hỏi: “Anh luôn thích tiếng đàn piano
của em, không biết anh có đủ thể diện để mời em tới chơi một bản nhạc
trong lễ đính hôn của bọn anh không?”
Lời đề nghị này được đưa ra một cách hết sức thành khẩn, khiến cô dù muốn từ chối cũng không tìm được lý do.
“Để em suy nghĩ thêm một chút nhé!”
“Ừm.” Trác Siêu Nhiên gật đầu, không cưỡng ép, khẽ khàng nâng tay cô lên,
thành thục lau rửa vết thương cho cô, băng bó lại cẩn thận.
Nhiều năm trôi qua, anh đã thay đổi rất nhiều, nhưng sự dịu dàng của lần đầu
tiên gặp gỡ vẫn không hề thay đổi, vẫn tận tâm chăm sóc, bảo vệ cô một
cách tự nhiên, dường như giữa họ chưa hề có sự phản bội và gây tổn
thương cho nhau.
“Siêu Nhiên, anh không hận em chứ?” Mộc Mộc hạ thấp giọng hỏi. “Anh đừng tốt với em như vậy, em không xứng đáng.”
“Chưa từng yêu, sao có thể thù hận?” Anh mỉm cười thanh thản. “Hồi đầu, anh
thật sự rất tức giận, tức giận vì hai người đã không tin rằng anh sẽ tác thành cho hai người, lại muốn lừa dối anh, phản bội anh, cũng không
muốn thẳng thắn nói rõ mọi chuyện với anh. Sau đó dần dần anh đã nghĩ
ra… Không phải vì hai người không tin, mà là không muốn anh tác thành
cho hai người. Bọn em thà rằng chia tay nhau, cũng không hy vọng anh sẽ
lùi bước.
Cuối cùng thì anh cũng đã hiểu rồi, hiểu được sự đấu tranh giằng xé của họ, hiểu được sự lựa chọn của họ.
Có một sự tổn thương, không phải bởi vì không để ý, mà là vì quá để ý.
Trác Siêu Nhiên vỗ vỗ vào bờ vai gầy yếu nhưng lại kiên cường hơn trước đây của cô, đứng lên.
DIỆP LẠC VÔ TÂM
Bước ra cửa, anh đứng đó nói với cô câu cuối cùng: “Mộc Mộc, từ ngày đầu
tiên khi anh quen em, nhìn thấy em ngồi khóc một mình rong đêm khuya,
anh đã rất muốn được che chở cho em, chăm sóc em… Cho dù em đối với anh
như thế nào, cho dù mối quan hệ giữa em và Siêu Việt như thế nào, suy
nghĩ đó vẫn chưa hề thay đổi, sau này, anh vẫn sẽ chăm sóc cho em. Cho
dù em có bất cứ mong muốn gì, đều có thể tới tìm anh, anh sẽ gắng hết
sức để giúp em.”
“Em…” Lời nói chân thành đó khiến Mộc Mộc không
thể không xúc động, cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, nói với anh: “Em sẽ tới! Em nhất định sẽ tới tham dự lễ đính hôn của anh.”
Cô quyết định đi không phải vì ai khác, mà chỉ vì người đàn ông trước mặt
cô, Trác Siêu Nhiên đã đối xử tốt với cô như vậy, cho dù là sai hay
đúng, cô đều phải đi để tặng anh bản nhạc hay nhất, chúc anh trọn đời
hạnh phúc. Chiều ngày hôm sau, ánh tà dương đang trong độ rực rỡ nhất. Trác Siêu Nhiên lại tới mang theo món thịt dê tươi ngon.
Mộc Mộc còn chưa kịp đón lấy, đám trẻ đã rất lâu chưa được ngửi thấy mùi
thịt ở trong trường đều phấn khởi vây quanh anh, cứ nhảy nhót loạn xạ
như những chú khỉ con đáng yêu, còn luôn miệng hỏi thầy hiệu trưởng xem
lúc nào thì được ăn thịt.
“Được, ngay bây giờ, đi nhóm lửa thôi, chúng ta sẽ ăn thịt nướng.”
Trong tiế