
g muốn lừa dối anh, nên thành thật nói: “Em muốn cứu mẹ em, bố
em đã không còn nữa rồi, em không muốn nhà tan cửa nát…”
Anh trở
nên yên lặng, đầu lông mày càng lúc càng nhíu chặt khi nhìn những con
chữ trên giấy, một lúc lâu sau, anh mới chịu rời mắt, nhìn sang bao
thuốc lá thơm trên bàn.
Trong quán bar có đầy đủ ngũ độc[1'> như
Lạc Nhật, khói thuốc độc hại đã sớm lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong
quán, nhưng anh vẫn trịnh trọng hỏi cô: “Xin lỗi, em có phiền không nếu
anh hút một điếu thuốc?”
Cô rút một điếu trong bao thuốc ra đưa cho anh, rồi cẩn thận châm lửa giúp anh.
Trong làn khói uốn lượn, ánh mắt Trác nhìn cô càng trở nên sâu thẳm, khác hẳn hình ảnh trêu đùa cô ban nãy. “Xin lỗi, anh không biết em…”
Cô mỉm cười lắc đầu: “Anh đồng ý cho em mượn tiền, em đã rất cảm kích rồi.”
“Anh còn có thể làm gì giúp em không?”
Cô suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Em có thể hỏi anh một chuyện được không?”
“Đương nhiên là được.”
“Gần đây tâm trạng của anh không tốt.” Vấn đề này cô đã muốn hỏi từ lâu. “Tại sao vậy?”
Dường như không thể ngờ rằng cô lại hỏi một câu như vậy, anh không giấu nổi
vẻ ngạc nhiên. “Sao em biết tâm trạng của anh không tốt?”
“Anh
không biết hút thuốc…” Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với những người
hút thuốc, tư thế và thần thái của anh khi hút thuốc rõ ràng là người
mới tập, rất đẹp, rất lạnh lùng, nhưng không có sự thèm muốn mãnh liệt
với chất nicotine, “Ở độ tuổi này của anh, chắc không phải do muốn nổi
loạn nên mới học hút thuốc đấy chứ?”
“Em thấy ở độ tuổi này của anh sẽ vì điều gì mà học hút thuốc?”
“Trống trải, hoặc gặp thất bại?”
“Em rất hiểu người khác.” Trác không hề phủ nhận, hít một hơi thuốc dài,
hỏi cô: “Có một loại cảm giác như thế này, không biết em có hiểu được
không? Em có một ước mơ, tất cả mọi người đều cho rằng em không thể thực hiện được, nhưng em luôn rất cố gắng chứng minh cho họ thấy rằng em có
thể. Cuối cùng… em thất bại.”
Mộc Mộc cắn quản bút, ngây người hồi lâu mới đặt bút viết.
Anh dụi tắt điếu thuốc, ghé sát lại gần cô, chăm chú nhìn từng nét chữ hiện ra dưới ngòi bút trên tay cô.
“Có thể em không hiểu được cảm giác đó, nhưng em cũng có một ước mơ, em
muốn thi vào Học viện Âm nhạc. Em luôn rất cố gắng, từ nhỏ tới lớn, ngày nào em cũng ở nhà học bài, luyện đàn, luyện hát, chưa bao giờ bỏ đi
chơi. Ai cũng nói em có thể thực hiện được ước mơ đó, cô giáo của em còn khuyên em nên thi vào Học viện Âm nhạc Trung ương. Bố em đi khắp nơi
nhờ mọi người tìm cho em một giáo viên dạy piano cực giỏi. Cô giáo dạy
piano cũng nói em nhất định sẽ thi đỗ. Nửa năm nữa em sẽ phải thi đại
học rồi, nhưng em không còn cơ hội nữa.”
Cô còn chưa viết xong, anh đã ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Em thôi học rồi.”
“Thôi học? Cho dù nhà em đã xảy ra chuyện gì, em cũng không nên bỏ mặc bản
thân. Nếu bố em dưới suối vàng biết em bỏ kỳ thi đại học, ngày nào cũng
cam tâm sa đọa ở những nơi như thế này, ông ấy sẽ nghĩ thế nào?”
Cô biết…
Nếu bố dưới suối vàng biết được những việc bây giờ cô đang làm, ông sẽ đau
lòng biết bao. Nhưng cô không còn cách nào khác, lẽ nào cứ giương mắt
lên nhìn mẹ chết?
Lúc còn nhỏ tuổi chưa biết gì, cô thường thầm
oán trách sự hà khắc, nghiêm minh của mẹ, bây giờ, cô mới chợt hiểu ra,
hạnh phúc là một báu vật rất mong manh, nếu không cẩn thận, nó sẽ vỡ tan thành từng mảnh, rất khó khôi phục lại.
Cô đờ đẫn lắc đầu: “Em không còn cách nào khác, đây là số phận của em… Em đành cam chịu thôi.”
“Em cam chịu số phận?” Anh thở dài: “Anh không nghĩ em là một cô gái có thể cam chịu số phận.”
Cô cười đau khổ, nhìn ra màn đêm trống trải bên ngoài, trời đất mênh mông
được rọi sáng bởi những ánh đèn neon nhấp nháy mới đẹp làm sao!
Qua đêm nay, không biết cô có còn cơ hội được nhìn thấy thành phố xinh đẹp
này, được gặp lại người đàn ông khiến trái tim cô rung động này nữa hay
không… Nếu có thể, cô rất muốn lại được hát một bài – đó là ca khúc Gặp
gỡ mà cô yêu thích nhất.
Có thể, cô không còn cơ hội nữa.
Bỗng nhiên, một chiếc khăn tay màu trắng từ đâu xuất hiện, đung đưa trước
mắt cô, cô liếc nhìn, trong nháy mắt, chiếc khăn tay đã biến thành một
bông hồng trắng.
“Tặng em.”
Cô sửng sốt nhìn bông hồng
trắng trong tay anh, đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa hồng trắng từ
một người đàn ông, lại còn bằng cách thức đặc biệt như vậy, và quan
trọng nhất, đó lại là người đàn ông mà cô cảm mến.
“Thế giới này
không phải là không có kỳ tích, còn để xem em có thể tạo nên kỳ tích hay không…” Ánh mắt kiên định của anh chân thành biết bao. “Hãy tin anh,
chỉ cần em không từ bỏ, anh nhất định có thể thay đổi vận mệnh của em.”
Những giọt lệ tuôn ra từ khóe mắt như thủy triều dâng, cô gục lên vai anh, khóc không thành tiếng.
Anh lại gỡ bông hồng trắng thành chiếc khăn tay, khẽ khàng giúp cô lau nước mắt.
Những ngón tay của anh thật quá đỗi dịu dàng, khiến cô có cảm giác như vừa
nhìn thấy một mặt nước trong xanh giữa sa mạc mênh mông, chỉ muốn đắm
mình trong đó, cho dù có bị chết chìm cũng mặc.
Khoảnh khắc đó, cô thật sự tin rằng thế giới