Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323754

Bình chọn: 10.00/10/375 lượt.

này có kỳ tích – người đàn ông trước mặt chính là kỳ tích của cô.

Bắt đầu từ đêm nay, vận mệnh của cô sẽ thay đổi nhờ anh.

Tiếng chuông báo có tin nhắn của điện thoại di động vang lên, Mộc Mộc lưu

luyến ngồi thẳng dậy, cầm lấy điện thoại, cố ý quay người lại để anh

không nhìn thấy tin nhắn lúc cô mở nó ra xem.

Màn hình hiển thị

tin nhắn đến từ luật sư Kiều, cô mở tin nhắn ra, nội dung rất đơn giản:

“Tất cả đều đã được chuẩn bị xong, tám giờ sáng mai, hãy tới văn phòng

của tôi.”

Mộc Mộc liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, chín giờ

mười lăm, điều đó có nghĩa là cô chỉ còn lại chưa tới mười một tiếng

đồng hồ.

Cô cười đau khổ, tại sao cô chỉ còn lại mười một tiếng

đồng hồ, tại sao lại cho cô trải qua cuộc gặp gỡ đẹp đẽ mà ngắn ngủi với người cô yêu mến, sau đó để cô đối mặt với sự biệt ly…

“Sao thế?” Anh hỏi nhỏ.

Mộc Mộc lắc đầu, những ngón tay run run đánh chữ: “Được.” Cố gắng ấn nút gửi tin nhắn đi.

Cô nâng ly rượu trước mặt lên, một hơi uống cạn. Chất lỏng màu hổ phách

vừa trôi vào miệng, mang theo vị chua chua, tiếp đó là một mùi vị nồng

đậm như lửa đốt. Trước đây cô rất ghét uống rượu, đặc biệt là khi người

ta bê rượu tới cho cô, cô luôn nghĩ rằng trong ly rượu đó đã bỏ sẵn

thuốc độc, mỗi người bọn họ đều muốn hại chết cô.

Giờ đây, cô lại có ý muốn hại chết chính mình, như vậy, cô sẽ không phải đối mặt với bất cứ điều gì nữa.

Uống hết rượu của mình, cô lại nâng ly rượu của anh lên, nhưng bị anh ngăn

lại giữa chừng. “Một cô gái ngoan sẽ không uống rượu.”

“Một cô gái ngoan sẽ không bán mình.” Vì vậy, cô không phải là một cô gái ngoan.

“Em…” Anh bị cô làm cho tức đến nỗi không thể thốt nên lời.

Mộc Mộc đột nhiên nhào vào lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào lồng

ngực, đôi tay siết chặt vòng eo của anh. Cô không có bất cứ mộng tưởng

xa vời hay mong ước cao sang gì, chỉ muốn mượn chút hơi ấm trên người

anh để không còn cảm thấy lo sợ nữa.

Anh chậm rãi giơ tay lên,

khẽ khàng đặt lên lưng cô, vỗ về an ủi tấm lưng đang run lên bần bật ấy: “Hãy nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, được không?”

Cô lắc

đầu, càng ôm anh chặt hơn. Nếu có thể nói được thành lời, cô thật sự có

rất nhiều điều muốn nói, cô muốn nói với anh: “Em sợ, sợ chiếc còng số

tám lạnh lẽo, sợ căn phòng thẩm vấn tối tăm của sở cảnh sát, sợ cánh cửa sắt và những chấn song trong nhà lao giam cầm cả cuộc đời… Em mới mười

bảy tuổi, em không làm sai điều gì, em không muốn vào trong nhà ngục tối tăm không nhìn thấy ánh mặt trời… Em cũng sợ rằng sau này sẽ không còn

được gặp anh, anh là mối tình đầu của em, em còn chưa nói tên em cho anh biết, cũng chưa được hẹn hò, đi xem phim, đi chơi ở các trung tâm vui

chơi giải trí cùng anh…”

Nhưng, cứ cho là cô nói ra rồi thì sẽ thế nào? Anh không thể giúp cô được.

Trác hít thở rất sâu, vầng trán bất giác nhăn lại, bàn tay đang đặt trên

lưng cô cũng dần co lại thành nắm đấm. Mộc Mộc không thể ngờ rằng, sự

run rẩy, hoảng sợ và nỗi khổ khó diễn tả bằng lời của cô khiến một người đàn ông từ trước tới giờ vẫn tự cho mình là nhất trên đời lại cảm nhận

được dư vị bất lực một cách sâu sắc đến vậy.

Chiếc điện thoại để

trên quầy bar không ngừng rung lên, phát ra những tiếng ù ù, ánh mắt

Trác liếc nhìn chiếc điện thoại, nhưng bàn tay đang ôm cô vẫn không hề

động đậy.

Chuông điện thoại vang lên ba lần liên tiếp, mãi tới

khi Mộc Mộc buông tay ra, anh mới bắt máy, giọng nói khản đặc: “Cậu đứng ở cửa đợi tôi, tôi sẽ ra tìm cậu.”

Sau đó, anh vỗ vỗ lên vai cô: “Em đợi anh một chút, anh sẽ quay lại ngay.”

Cô gật đầu, dõi theo bóng dáng của Trác len lỏi giữa đám đông, cuối cùng

biến mất phía ngoài cửa, không còn nhìn thấy nữa. Cô lại nâng ly rượu

lên, tiếp tục uống.

Nhân viên phục vụ rượu tại quầy bar nãy giờ

vẫn đứng một bên, yên lặng quan sát, cuối cùng cảm thấy không thể đứng

nhìn như vậy nữa, cất lời khuyên nhủ cô: “Này, đừng uống nữa, cô say

rồi…”

Cô lắc đầu, khăng khăng dùng ngón tay trỏ gõ gõ lên quầy rượu, bảo anh ta mang rượu tới.

“Không được, cô thật sự không nên uống nữa, cẩn thận kẻo bị đàn ông lừa gạt.”

Cô mỉm cười viết lên giấy: “Tôi thích anh ấy, tôi tự nguyện!”

“Cô thích anh ta, anh ta chưa chắc đã thật lòng với cô. Đàn ông mà… Sau khi chơi xong, ngay cả tên cô có thể anh ta cũng không còn nhớ.”

Cô cười đau khổ, cô vốn cũng không muốn nói cho anh biết tên của cô.

Một túi giấy được đặt lên bàn, món đồ đựng trong đó vuông thành sắc cạnh,

không cần nhìn cũng có thể đoán được đó là năm vạn đồng tiền mặt mà cô

cần.

Cô lo sợ nhìn anh một cái, lại liếc trộm những người xung

quanh, trong lòng thầm cầu trời khấn Phật, hy vọng anh sẽ không yêu cầu

cô phải trút bỏ quần áo ngay trước mặt mọi người.

Anh không nói gì, chỉ hất hàm về phía những đồng nhân dân tệ, mỉm cười với cô, ý đồ không cần nói cũng đủ hiểu.

Cô dày mặt giả bộ ngây ngô, nở một nụ cười vô tội với anh: “Cảm ơn, đợi khi có tiền em nhất định sẽ trả cho anh.”

Anh cũng cười, vừa mở miệng định nói, cô lại vội vàng viết: “Em hơi đói, em vẫn chưa ăn cơm.”

Để tăng thêm sức thuyết phục, cô cố ý ôm bụng