
ô không lấy số tiền này, vạn nhất bà ta không thực hiện lời hứa, một triệu này cũng đủ để em trai học thêm hai, ba năm ở Anh.
Phàn Dực Á, cô buông tay thật dễ dàng.
Không sao cả, cô vốn không thích anh ta.
Cô tự nói với chính mình như vậy.
“Nói đi, bà muốn tôi diễn cái gì?” Cô hỏi.
“Diễn một màn kịch để con tôi hoàn toàn tan nát cõi lòng, diễn khiến cho nó biết nó đã sai lầm đến mức nào!”
♀☆♂. . . . . . ♀☆♂. . . . . . ♀☆♂. . . . . . ♀☆♂. . . . . . ♀☆♂. . . . . . ♀☆♂. . . . . . ♀☆♂. . . . . . ♀☆♂
Sinh nhật của cô.
Anh tự mình làm bánh ngọt.
Bỏ một chiếc nhẫn vào bên trong bánh.
Nếu không có hứa hẹn hôn nhân, tùy tiện chiếm lấy cô, anh sẽ cảm thấy như vậy là không tôn trọng.
Chỉ là một chiếc nhẫn tròn bằng vàng đơn giản.
Không có kim cương.
Tiền trong người anh đã càng ngày càng ít.
Thứ có thề mang đi cầm tạm đã không còn mấy.
Đêm nay anh muốn thẳng thắn với cô.
Không có kim cương, tạ ơn trời nếu cô đồng ý gả cho anh, anh nguyện ý sửa đổi tính tình, nguyện ý từ bỏ thói xấu trêu chọc cô.
Anh không muốn học nữa, anh sẽ cố gắng làm việc, anh sẽ là một người chồng tốt, cả đời anh sẽ yêu thương cô.
Nhất định cô sẽ gật đầu.
Anh mỉm cười vui sướng.
Anh ghét trẻ con, vừa bẩn vừa nghịch ngợm, lát nữa nhất định phải nói rõ ràng với cô, kết hôn chưa quá ba năm sẽ không thể cho anh làm cha
được!
Bánh ngọt đã làm xong.
Vô cùng tinh xảo.
Nhưng trừng mắt với nó một lúc, anh lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Nhỡ đâu cô nuốt luôn cái nhẫn vào bụng thì phải làm sao bây giờ?
Bỗng nhiên anh lại thấy lo lắng.
Cắt bánh ngọt ra, anh lấy cái nhẫn, đặt vào trong bồn rửa sạch sẽ.
Lại làm một cái bánh ngọt mới.
Anh nghĩ mãi, vui vẻ viết lên mặt bánh mấy chữ nhỏ.
Hoàn thành xong mọi thứ, anh thở phào nhẹ nhõm, may mắn là cô còn chưa về nhà.
Trừng mắt với cái nhẫn, anh lại cảm thấy có cái gì đấy không ổn.
Đúng rồi!
Anh vỗ trán mình.
Hoa!
Nhưng anh ghét tặng hoa, cảm thấy không được tự nhiên!
Nhưng cầu hôn mà không có hoa liệu phụ nữ có cảm thấy như vậy không hoàn mỹ không?
Anh cảm thấy thất bại, gầm nhẹ.
Sắc mặt khó coi, đành chấp nhận số mệnh, đẩy cửa ra ngoài mua hoa.
. . . . . .
Mười một giờ đêm, cô còn chưa về nhà.
Cô đã nhận ời anh hôm nay sẽ không đi làm thêm.
Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Ngay cả điện thoại cũng không gọi được!
Anh nôn nóng, đứng ngồi không yên.
Vội vàng chạy xuống dưới tầng, chờ ở cửa.
Rất lâu sau, tiếng chuông mười hai giờ đã đánh vài lần.
Anh lo lắng đến mức muốn đi báo cảnh sát.
Đột nhiên, một chiếc xe thể thao Porsche màu đỏ rất khoe khoang dừng lại, tiếng vang thật chói tai.
Một người đàn ông còn trẻ, bề ngoài đàng hoàng bước xuống, chay đến bên kia xe.
Cánh cửa xe mở ra.
Cô đi đôi giày cao gót màu trắng, ra khỏi xe.
Trên người cô mặc lễ phục dạ hội, trong tay cầm một chiếc túi xách đắt tiền mới tinh.
Sau đó, cô và người đàn ông kia ôm hôn thân thiết.
Anh giật mình đứng ở đấy, ngay cả mạch máu cũng đóng băng.
Trái tim bị đâm rất nghiêm trọng, đau đớn, anh chợt hiểu được ý đồ của cô.
Rất đau xót, bởi vì anh thật sự đã hiểu.
Tất cả đều do anh quá ngây thơ mà thôi.
Từ khi anh mua đôi giày New Balance kia, cô hỏi anh sao không vào căn hộ cao cấp để ở, đáng lẽ anh nên hiểu được.
Nhưng anh lại ngu ngốc đến mức không nhận ra.
Anh muốn gào lên, nhưng gào không ra được tiếng.
Cô lưu luyến vuốt ve người đàn ông kia, khi quay lại, nhìn thấy anh, có vẻ kinh ngạc.
Nếu có thể, anh muốn nói cho cô biết biểu lộ kinh ngạc của cô thật giả dối.
Anh rất bình tĩnh, chưa từng bình tĩnh như thế.
“Em muốn chia tay sao?”
Cô đã quen với Phàn Dực Á nóng nảy.
Anh tỏ ra như vậy khiến cô có phần khó xử.
Nhưng cô áp chế lo lắng, gật đầu rõ ràng, “Đúng vậy.”
“Anh hiểu rồi.” Anh lên tầng thu dọn hành lý.
Hành lý của anh rất đơn giản, chỉ có một chiếc ba lô thể thao mà thôi.
Chỉ đơn giản như vậy.
Cuối cùng, đứng ở đây, khó chịu đến không thở nổi, ngược lại là cô.
Thu dọn hành lý xong, đeo ba lô trên lưng, anh đến đến trước mặt cô, bình tĩnh hỏi, “Nhận bao nhiêu tiền?”
Nếu có thể, anh không muốn đối xử với cô như thế, nhưng tất cả những gì đã xảy ra, anh đã hiểu rõ ràng.
Tình huống của anh giống y như anh trai.
Khác nhau ở chỗ là Hạ Vũ Mạt nhận tiền.
“Một triệu.” Cô không định lừa anh.
“Một triệu?” Anh rất muốn cười to, thì ra ở trong lòng người nhà, tình yêu của anh rẻ mạt như vậy.
Thậm chí còn chẳng bằng giá của một con chó quý hiếm.
“Anh chỉ hỏi em một câu cuối cùng, em từng thích anh không? Anh muốn
một đáp án thật sự.” Một triệu đã có thể bán đứt tình yêu của anh, anh
muốn một đáp án.
“Tôi không thích anh.” Cô lắc đầu, “Anh rất ngang ngược, xấu tính,
chưa từng quan tâm đến ý nghĩ của tôi, ở cùng một chỗ với anh tôi phải
chịu đựng rất khổ sở. Từ đầu tới đuôi, tôi chỉ vì tiền của anh.” Chia
tay, cô không muốn lừa anh.
“Cho nên bây giờ trên người tôi không còn thứ cô muốn nên ngay cả nhìn tôi một cái cô cũng thấy chán ghét sao?” Anh cười lạnh.
Anh ngang ngược, xấu tính, nhưng anh luôn cố gắng sửa chữa, vì sao cô chưa từng nhìn thấy sự cố gắng