
đây cũng là thời điểm nhà thì vui nhà thì buồn. Còn trong công ty, hễ đến cuối năm là lại rối ren, các phòng ban bị dày vò đến nỗi người không ra người quỷ cũng không ra quỷ, hận không thể một dao đâm chết ông chủ sau lại một dao đâm chết khách hàng cuối cùng là tự kết liễu đời mình. Có lẽ nên là thế, chỉ là chút nữa lại được bao lì xì cuối năm, người người ai cũng mừng rỡ cùng đợi mong. Mỗi người ngày ngày ở đây chính là chìm trong mâu thuẫn cùng hành hạ cực độ như thế
Chỉ ngoại trừ một người - hắn - đã sớm đắc đạo thành tinh.
Từ lần đến thăm nhà họ Chung, An Hảo cũng không gặp lại Chung Ý, lo lắng cùng đề phòng suốt một khoảng thời gian, thấy hắn chậm chạp không ra đòn trả thù, cô cũng yên lòng. Tung tích của Chung Ý vẫn thần bí trước sau như một, các phòng ban trong công ty mỗi ngày cũng chỉ nhận được lệnh của hắn truyền đến, tuyệt không thấy bóng người.
An Hảo vừa giật góc tập tài liệu lật bành bạch, trong lòng vừa oán Boss yêu nghiệt, hắn thế mà ngược lại dễ dàng ngồi trên cao, ra từng lệnh cho kẻ dưới trướng, rồi tiểu binh tiểu tốt sẽ phải "đầu có thể rơi máu có thể chảy nhưng hóa đơn không thể ném", thay hắn đi bán mạng.
Cuối năm là dịp thi triển bản lĩnh PR - hội nghị thường niên của công ty. Hội nghị năm nay, có đại mỹ nữ Lâm Lâm của bộ phận PR cộng thêm An Hảo của bộ phận tiêu thụ, thêm Lưu đẹp trai của bộ phận kỹ thuật, ba người vui tai đẹp mắt đứng trên sân khấu chủ trì khiến người người dõi theo, được một phen no mắt.
Nghe nói Boss Josen đã đem theo hai tâm phúc bay sang nước Mĩ dự Hội nghị cuối năm của Tổng Công ty rồi, không có tên yêu nghiệt khiến người ta bị đè nén, An Hảo cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Phối hợp ăn ý với hai người kia, đến sắp tối sẽ đẩy mọi thứ lên "đỉnh", cuối cùng là một lời chào cảm ơn hoàn mỹ.
Hội nghị thường niên cuối năm sau khi chấm dứt, một nhóm người còn muốn tiếp tục kéo đi hát karaoke, có ý muốn lôi kéo An Hảo đi theo, An Hảo từ chối. Từ lúc An Hảo bước chân
vào công ty, Lưu đẹp trai của bộ phận kĩ thuật giống như biến thành Mặt Trăng quay quanh Trái Đất mà theo dõi cô. Rõ là người của bộ phận kỹ thuật, thế mà ngày nào cũng chịu khó chạy đến bộ phận tiêu thụ. Thấy An Hảo muốn về nhà nên trực tiếp lấy lòng, tỏ ý muốn đưa An Hảo về nhà.
An Hảo cười híp mắt khoát tay: "Lưu mỹ nhân, không cần phiền anh, gặp lại sau."
"Lưu - mỹ - nhân"...
Lưu đẹp trai chợt lùi lại một bức, lấy tay ôm ngực bi phẫn nhìn trời.
Hắn là người phương Nam, trời sinh dáng dấp môi hồng răng trắng, tên là "Lưu - Mai - Nhân", vừa vặn hài hòa với âm từ "Lưu mỹ nhân". Lần đầu tiên lúc hắn giới thiệu bản thân với An Hảo, An Hảo cười đến Hoa Xuân Nở Rộ, hoàn toàn làm choáng váng mắt của hắn, làm việc nghĩa không được chùn bước - vừa thấy đã yêu. Nhưng đang lúc cặp mắt hắn ánh đầy trái tim, An Hảo cười, đôi môi đỏ "khạc" ra câu nói: "Lưu Mỹ Nhân? Cái tên rất hay nha, dung mạo của anh đẹp như vậy, đúng là người cũng như tên."
Trong nháy mắt, cả phòng yên tĩnh, rồi sau đó rộ lên một tràng cười kinh thiên động địa. Lưu Mai Nhân khóc lóc chạy đi giữa tiếng cười điên dại. Từ đó về sau, trong công ty chỉ cần thấy hắn sẽ gọi "Lưu mỹ nhân", người mới vào ngành không rõ chuyện cũng gọi hắn là Lưu mỹ nhân. Thậm chí hội nghị cuối năm tối nay, khi phát thưởng cho các phòng ban, đến phiên hắn lên nhận thưởng, đại mỹ nữ Lâm Lâm đặc biệt nói: "Cổ có Tây Thi Điêu Thuyền, nay có Lưu Đại Mỹ Nhân." khiến một nhóm người cười nghiêng ngả nửa ngày. Thật may mọi người cũng biết tính khí hắn rõ hết rồi, cũng không sợ hắn tức giận.
Bị đã kích nhiều, trăm hay không bằng tay quen, hôm nay lần nữa hắn hổ thẹn nghe người ta gọi tên mình, Lưu mỹ nhân lệ đã vơi, lệ lại rơi trở lại, tự mình chữa trị vết thương lòng, lần nữa lấy lòng: "Ngày lạnh như thế, trời lại tối như vậy, một thân con gái như cô đi về như vậy thật không an toàn, vẫn là để tôi tiễn cô."
An Hảo cười cười khoát tay: "Người đẹp à...anh theo tôi về, tôi mới càng không được an toàn đấy, dung mạo anh quá hấp dẫn sắc lang!"
"Dung mạo quá hấp dẫn sắc lang?!" Lưu mỹ nhân lần nữa đang tự mình trị thương lại khóc lóc chạy đi, lúc gần đi vẫn không quên giải bày nỗi lòng: "Vậy cô mau về nhà, trên đường đi chú ý an toàn, về đến nhà nhất định phải báo tin cho tôi."
An Hảo vẫn cười như cũ trả lời: "Được rồi được rồi, chẳng qua tôi còn phải đến chỗ người đàn ông của tôi, đoán chừng về đến nhà cũng muộn..."
- "Đến chỗ người đàn ông của tôi"...
An Hảo thế mà đã có người đàn ông của mình?! Lưu mỹ nhân lùi lại mấy bước không tin, dưới sự "quan tâm đầy đủ" của mình, cô lại thần không biết quỷ không hay có đàn ông bên ngoài?! Thời buổi bây giờ đầy sói mà, thật TMD* nó không ngờ mà, mình giữ gìn một trái táo đỏ lâu như vậy, còn chưa ngửi được mùi mà cứ như thế đã bị tặc rồi?! Lưu mỹ nhân trọng thương hoàn toàn không thể trị nữa rồi, làm cách nào cũng không chữa khỏi vết thương lòng khóc thương tâm, chạy đi.
*TMD: một cách chửi, như CMNR của dân mạng nước mình -_-
An Hảo chào tạm biệt đồng nghiệp, vừa lên xe taxi vừa nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là đến giờ Lí Mộc c