Old school Easter eggs.
Gỗ Mục Không Thể Đẽo

Gỗ Mục Không Thể Đẽo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321450

Bình chọn: 9.00/10/145 lượt.

ái Bình Dương. Nhưng trong đầu lại buồn bực suy nghĩ, nếu tính theo thời gian mà nói, so ra Tô Tô xuất hiện sớm hơn cô, lại so ra thế thì cô chẳng khác nào "người thứ ba" rồi....

Cả người phiền muộn rối rắm cả ngày, gọi điện cho Lâm thiếu gia, muốn từ hắn nghe được một chút ý kiến của phương diện đàn ông trong hoàn cảnh thế này. Nhưng ai biết được Lâm thiếu gia so với cô còn u oán, không có tinh thần hơn: "Xuất hiện sớm thì có tác dụng gì? Không thích chính là không thích, đã thế còn phải vào vai...phụ...." Nói xong còn bay ra điệu bộ "oán phu" mà thở dài một tiếng.

An Hảo kinh hãi, Lâm chim công một thời mắt cao hơn đầu cũng có ngày ỉu xìu như cà nhiễm sương thế này? Vốn định mở miệng hỏi, nhưng nhìn lại mình cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, nhất thời nhục chí. Vì thế mà một đôi nam nữ si tình, cả một buổi chiều không nói gì cũng chẳng làm gì, chỉ hướng vào cái điện thoại cùng nhau than thở.

***

Buổi tối sau khi ăn xong bữa cơm, An Hảo buồn bực định lên giừơng đi ngủ quách cho rồi, nhưng còn chưa đến được mép giừơng thì Tiểu Khương đã gọi điện thoại đến: "Cô An, Liên trưởng về sớm trước một ngày rồi."

Nhất thời An Hảo lên tinh thần, không nói hai lời liền bò dậy, chào hỏi hai đại lão gia rồi ngồi xe trở về thành phố A. Hai lão gia chỉ biết nhìn cô hùng hùng hổ hổ chạy như bay, nguyên nhân cũng chẳng nói, thế nên nghi vấn vốn đầy bụng lại bị nghẹn họng nuốt ngược về. Mẹ An ưu sầu nghĩ, con gái tuổi cũng đã lớn, trong lòng ắt sẽ có người quan trọng hơn cả ba mẹ.

Lúc trên xe, An Hảo ngồi trước mặt một cô gái, vẻ mặt cô ấy giống như vừa thất tình, cùng bạn thân thút thít kể lể qua điện thoại.

Cho dù cô không muốn nghe chuyện riêng tư của người khác, nhưng tiếng nói cùng tiếng khóc nức nở đứt quãng cứ truyền đến. Ra là theo đuổi, người con trai kia trước có bạn gái, nhưng cùng người yêu chia tay, sau lại được cô gái kia theo đuổi, nhưng vẫn không biết quý trọng, vẫn là cô gái kia không chịu nỗi nữa nên phải buông tay, thế mà người con trai kia lại không tỏ ra chút quan tâm gì....

Nghe chuyện của cô gái kia, lòmg An Hảo đột nhiên chua xót, tự cảm cho bản thân mình cũng gặp phải trớ trêu như thế, và cuối cùng cũng là kết thúc. Không lẽ, tương lai của chính mình chính là hiện tại của cô gái kia sao?

Nhớ đến lần đầu tiên thấy Lí Mộc, cô bị hắn "lơ" đến muốn phát điên. Khi đó chỉ cảm thấy người đàn ông này đáng ghét nhất thế giới, tuyệt đối sẽ không có người con gái nào mắt mù thèm để ý đến hắn. Không biết bắt đầu từ lúc nào, từ nửa thật nửa giả đổi lại trở thành chân tình thật ý, móc tim móc phổi ra mà theo đuổi thế này?

An Hảo nghĩ thật lâu, nhớ đến lúc đầu Phương Nam có nói với cô: "Cậu muốn đùa vui một chút, thì tùy cậu vui vẻ, chỉ là sẽ không có ngày cậu ném chính mình vào trò chơi này chứ?"

Cái gì gọi là tự bê đá đập vào chân mình? Cái gì gọi là một câu thành sấm? Thỉnh thoảng lại nghe tiếng khóc, An Hảo ê ẩm mà nghĩ, bản thân mình thật không thích hợp chơi trò chơi tình cảm, trời sinh thiếu hụt một sợi dây thần kinh chơi đùa rồi.

***

Lí Mộc trở về quân trại, gạch bỏ số ngày nghỉ còn dư, một mình nằm trên giừơng ngẩn người.

Thật ra lúc gần đi, hắn có nghe thấy câu hỏi kia của Tô Tô, tuy nhiên hắn không biết nên trả lời thế nào.

Bởi vì cô sao? Vậy quan hệ với cô là gì đây?

Lí mộc cũng không rõ, cũng không muốn rõ. Hắn sống 27 năm, chưa bao giờ nói qua yêu đương, hơn nai mươi năm qua ngoại trừ Tô Tô, hắn cũng chưa từng tiếp xúc với cô gái nào - những người mà hắn cho là loài sinh vật thần kì đối lập với "đàn ông"*.

*loài sinh vật thần kì đối lập với "đàn ông": vâng! Là phụ nữ

An Hảo, An Hảo, An Hảo....

Vừa nghĩ đến cái tên này, trong đầu hắn liền tự động hiện lên một khuôn mặt tươi cười, khóe mắt cong cong, khóe môi cong cong,

"Liên trưởng! Cô An tìm anh!". Tiểu Khương tràn đầy sức mạnh lên tiếng khiến Lí Mộc giật mình, hắn trầm mặc đáp một tiếng, đáy lòng lại cảm thấy như vừa lam chuyện xấu lại bị người khác bắt quả tang, một cảm giác thật kì quái.

Lí Mộc mặc áo khoác quân phục đi đến cổng lớn, lại nhìn thấy một bóng người nho nhỏ đang ngồi rúc mình lại. An Hảo đứng đó, dáng người đã gầy gò lại thêm chút phần yếu đuối. Lí Mộc hắng giọng một cái, hỏi: "Sao cô lại tới đây? Không phải đã nói với cô là tôi phải về nhà một chuyến sao?"

An Hảo từ từ đứng dậy, người hỏi một đằng, kẻ trả lời một nẻo: "Về nhà vui vẻ không?"

Lí Mộc không lên tiếng, An Hảo cúi đầu trầm mặc một hồi lâu, nhỏ giọng hỏi: "Lí Mộc, chúng ta quen biết cũng lâu như vậy, rốt cuộc anh cảm thấy em là người thế nào? Anh...có chút tình cảm gì với em không?"

Lí Mộc vẫn không nói lời nào.

- "Vậy anh chán ghét em sao?"

- "..."

- "Có phải anh đang có cảm giác, em ngày ngày mặt dày quấn lấy anh, đặc biệt lại không biết xấu hổ làm chuyện con nít, phải không? Thật ra trước đây em không như thế, em luôn có người theo đuổi, đối với anh mới như thế. Bở vì em luôn chủ động, nên đoán chừng cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ chủ động. Như thế...anh chán ghét em như thế phải không?"

Không khí quá mức yên tĩnh khiến lòng An Hảo vốn đa