pacman, rainbows, and roller s
Gửi Người Tôi Yêu

Gửi Người Tôi Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323575

Bình chọn: 8.00/10/357 lượt.

An Ly thường mắng “nạn nhân”

rằng chó mà đi bắt chuột, chẳng khác nào bị đầu thai nhầm! Còn phong cho cô ả

biệt hiệu – Đóa hoa giao tiếp.

Nếu như nói, Hà Tiểu Khê sinh ra là con gái, nhưng lại

có khuôn mặt của con trai, như vậy chẳng phải Hứa An Ly là con gái thực thụ

sao??? Cô có vẻ là một thiên sứ tốt bụng và đáng yêu. Miệng mỉm cười, ngọt ngào

chẳng khác nào cô nữ sinh Dương Ngọc Doanh, trong lần biểu diễn tiết mục ăn

nghệ của trường, cô đã đạt giải nhất ca khúc dành cho tuổi học trò.

Tính cách của hai người hoàn toàn trái ngược nhau, một

người thì trầm, còn một người thì cá tính, trắng đen rõ ràng, có thể bù trừ cho

nhau.

Vốn dĩ lúc đầu hai người chỉ là trêu đùa cho vui,

nhưng không hiểu vì sao lại phát sinh….chuyện …. tế nhị đó?

Thiếu nữ tuổi 17, đêm hôm thanh vắng tương tư một mình

trên giường. Đưa mắt nhìn lên cung trăng, nhưng “trăng

sáng không rành li hận khổ, tà quang đáo hiểu xuyên chu hộ”.
“Bạn

trai của cậu thì chắc là tốt đấy, ba năm rồi chưa nhìn thấy mặt, như thế mà

cũng gọi là bạn trai à? Chưa biết ai hơn ai đâu, cậu không thấy mình đang lãng

phí tuổi thanh xuân vì anh ta à? Có khi cậu dựng luôn cái miếu thờ trinh tiết

đi là vừa”, Hà Tiểu Khê đắc ý nhai lại.

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô ta nói như vậy.

Có nói nhảm một trăm lần, thì chân lý vẫn là chân lý. Cô bạn Hà Tiểu Khê mở

miệng: “Ông già nhà cậu”, mím miệng cũng “ông già nhà cậu”, sau một thời gian

dài, Hứa An Ly cũng dần thừa nhận kiểu nói ấy. Hơn nữa, cô và anh ta, đúng là

đã lâu chưa nói chuyện với nhau.

Không gặp mặt, nhưng có thể viết thư. Gặp gỡ, còn hơn

nhớ nhung.

Cảm giác đó giống như trong một bài thơ “Nam

Hương Tử”
của Phùng Diên Tị mà cô đã từng đọc qua, chỉ có thể

hiểu ý, mà khó diễn tả thành lời. Về sau, cô đã viết bài thơ đó vào trong bức

thư tình, đại ý:

Tế vũ thấp lưu quang

Phương thảo niên niên dữ hận trường

Yên tỏa phong lâu vô hạn sự

Mang mang

Loan kính uyên câm lưỡng đoạn trường

Hồn mộng nhiệm du dương

Thụy khởi dương hoa mãn tú sàng

Bạc hạnh bất lai môn bán yểm

Tà dương

Phụ nhĩ tàn xuân lệ kỷ hàng

Đặc biệt là câu “Phụ nhĩ tàn xuân lệ kỉ hàng”, nó

khiến người ta xúc động đến rơi nước mắt.

Ba năm rồi ư?

Kể từ khi người đó đến học tại Đại học Phương Nam,

thành phố Thanh Đảo, đến mỗi kỳ nghỉ lại không thấy về. Nhà anh ta rất nghèo,

nên ngoài thời gian lên lớp, phải đi làm thêm kiếm tiền đóng học phí. Về sau,

anh luôn tự hào nói cô, anh có thể giành được học phí để cải thiện đời sống cho

mẹ, những tháng ngày khó khăn giờ đã qua.

Cô trách Hà Tiểu Khê là đồ bà già lắm chuyện. Nếu như

không phải do ả ta ngày nào cũng nhai đi nhai lại cái câu “ông già nhà cậu”,

thì giờ này Hứa An Ly đâu phải rơi vào tình cảnh sốt ruột vì một việc vớ vẩn và

càng không phải trằn trọc, nằm đếm sao trời vô nghĩa thế này.

Khi thiếu nữ có tâm sự, điều họ sợ nhất chính là bị

giày vò. Giống như nước sợ nhất là khi bị gió thổi vậy, tầng tầng lớp lớp của

những gợn sóng đó như những tâm sự đang giằng xé trong lòng người thiếu nữ. Nếu

một ngày nào đó bị nhàu nát, muốn khôi phục, là điều không thể. Bởi vì, nước

khô cạn, gió có mạnh đến mấy cũng không thể thổi cho nước gợn sóng được. Còn

nước đầy ắp, nhưng lại không có gió thì vẫn chẳng trôi về đâu…

Trong mười hai năm từ tiểu học cho đến trung học, Hứa

An Ly luôn tỏ ra lạc quan như thiên sứ hạnh phúc. Hà Tiểu Khê thường chế giễu,

chỉ có người nào chưa “dậy thì” mới vô tư như vậy, kiểu người này dứt khoát là

kẻ ngốc trong tình yêu, vì thế làm sao cô ta không vui cho được?.

Hứa An Ly cảm thấy, về phương diện này cô đúng là ngốc

thật. Hà Tiểu Khê không hề nói oan cho cô.

Hôm đó, sau khi đánh xong trận cầu lông và rời khỏi

phòng thể dục. Hà Tiểu Khê lại giống như một bà già lắm chuyện khi tò mò hỏi

han Hứa An Ly: “Nghỉ hè, ông già nhà cậu không về thăm cậu à?”. Hứa An Ly mất

một hồi lâu mới lúng ba lúng búng nói: “Nghỉ hè anh ấy còn phải đi làm, không

về được”. Hà Tiểu Khê không thèm quan tâm châm biếm lại: “Cậu đúng là con ngốc

dễ đánh lừa nhất thiên hạ, người ta mang cậu đi bán, mà cậu vẫn giúp người ta

đếm tiền! Dựa vào cái gì, mà cậu tin tất cả những lời anh ta nói? Không khéo

giờ này anh ta đang lãng mạn bên người khác rồi cũng nên. Anh ta đang nói dối

cậu, cậu có biết không?”

Lúc đó, Hứa An Ly mặt đỏ tía tai nói với Hà Tiểu Khê:

“Anh ấy không phải là loại người đó!”

“Vậy thì cậu nói cho tớ biết, anh ta là loại đàn ông

nào?”

Đối mặt với những câu chất vấn của Hà Tiểu Khê, Hứa An

Ly đều không trả lời được.

Đúng vậy, anh ấy thuộc loại đàn ông nào? đàn ông được

phân ra làm bao nhiêu loại? cô đâu có biết?

Đàn ông lại không phải là bộ quần áo thời trang, cũng

đâu phải là xe hơi, nên làm sao có thể phân thành bao nhiêu loại? nhưng nhìn

thấy sự hiếu thắng của Hà Tiểu Khê, cô cũng không dám già mồm xem như là một

công thức hóa học hay hình học cao siêu. Cô khó mà đánh bại được Tiểu Khê, bởi

thầy giáo chưa từng dạy qua vì một lẽ trong