
ời
khác bắt nạt vợ yêu của mình. - Nhưng hôm nay
thì sao? Lúc này thì sao? Anh đã bắt nạt cô.
- Tô Mạch, anh buông tay
ra. Anh buông em ra. Em chẳng làm gì cả. - Văn Hạ lạnh lùng nói. Ánh mắt cô
sáng quắc, trông rất giống
như lần đầu tiên anh nhìn thấy Văn Hạ. Chỉ có
điều, khuôn mặt Văn Hạ lúc đó giống như ánh mặt
trời rạng rở, nụ cười tuyệt đẹp nhưng lúc này nó còn u ám và lạnh lẽo hơn cả
băng giá.
Tô Mạch giật mình trước giọng nói đó của cô nhưng anh
nhanh chóng tỉnh lại vì anh có cảm giác anh không
hề sai nhưng cô lại có cảm giác, anh đã sai.
Những sự cố gắng mà cô muốn bù đắp đều chỉ làm cho
anh ngày một xa hơn. Thế nên anh đã sai rồi
Hai người cùng cảm thấy đối phương là người phạm sai
lầm, cả hai cùng đứng im lặng, còn Khâu Tư đứng bên cạnh bắt đầu cảm thấy đắc ý
nhưng khi nhìn thấy tận đáy mắt TôMạch vẫn còn sự vương vấn không nỡ và không
nhẫn tâm thìtrong lòng cô ta cũng thấy khó chịu. Phụ nữ không
chỉ cần vẻ bề ngoài
mà càng cần cả trái tim bên trong. Nếu họ
không tham lam như vậy thì trên thế gian này đã bớt đi rất nhiều tội ác
- Anh buông em ra. Em muốn
về nhà. - Văn Hạ thở dốc, giọng yếu đi rất
nhiều. Dường như cô rất mệt mỏi, rất mệt, trái
tim cũng mỏi mệt. Cô muốn khóc. Cô
biết nước mắt cũng chẳng ích gì. Bây giờ Tô Mạch
đang tức giận, cô có nói
gìcũng vô ích. Là do cô quá
ngốc. Cô hiểu Tô Mạch
như thếsao cô lại chạy đến đây gây
chuyện chứ? Là cô quá kíchđộng. Quả là đúng
như lời Tô Mạch nói, cô mãi mãi chỉ là đứa trẻ không
thể trưởng thành.
Hơn nữa, rơi nước mắt trước mặt kẻ địch là hành động mà Văn
Hạ cô coi thường nhất. Muốn khóc thì cũng chỉ khóc cho mình mình xem. Muốn thấy
cô khóc ư? Không phái là móc tiền ra mà là mất mạng
đấy.
Tô Mạch nghe giọng nói cầu
xin đó của Văn Hạ thì mềm lòng. Anh buông lỏng tay ra, Văn Hạ xoa bóp cổ tay đau vì
bị Tô Mạch nắm chặt, mắt cô cụp xuống, bặm môi
như thể có thứ gì đó đang
giày vò trong lòng, hai giây sau cô ngẩng đầu lên nói
với Tô Mạch:
- Em về nhà trước đây. Anh cũng về sớm nhé.
Nói xong câu này, Văn Hạ thở phào
nhẹ nhõm, đứng thẳng người ngầng đầu xoay người như một nữ vương xinh đẹp trong
thơ ca. "Nàng nhẹ nhàng
bước đi, không vướng bận sắc mây. "
Thực ra, khi xoay người, nước mắt cô đã rơi
xuống nhưng cô vẫn giữ thẳng người. Văn Hạ cô là
công chúa trời sinh, lớn lên chính
là nữ vương, không cười nhạo nổi cô đâu.
Mạc Đông vừa nhìn thì thấy nước mắt của Văn Hạ. Anh
nhìn cô đi qua. Anh có cảm giảc sự kiêu hãnh của
cô đang lan tỏa khắp nơi. Anh không biết anh nên
đuổi theo hay giữ cô lại. Nhưng khi
nhìn thấy Tô Mạch quay mặt, Khâu Tư
mỉm cười chiến thắng thì anh đã đuổi theo.
Văn Hạ càng đi càng nhanh, nước mắt càng rơi càng nhiều.
Dường như nỗi ấm ức, nỗi đau khổ trong
lòng đều tuôn trào theo dòng nước mắt. Dường như chỉ có như vậy thì cô mới cảm
thấy không khó chịu, có thể tạm thời quên đi chuyện
cô và Tô Mạch cãi nhau.
Một người đi như kẻ mất hồn, không biết chân mình bước
đi đâu, cứ thế xiêu vẹo bước đi, may mà không phải là bước lên cầu thang. Nếu
không chắc chắn là đã bị ngã rồi. Nhưng dù ngã hay không thì cô vẫn cảm thấy
bụng mình nhói đau. Lúc đó, đầu óc cô chẳng nghĩ ngợi được điều gì. Kệ. Không
sân khấu hóa đến vậy chứ? Cô đến tháng lúc này sao? Thảo nào hôm nay bụng cô
lại đau như thế.
- Cô không sao chứ? - Lúc
này Mạc Đông cũng đã đuổi theo đến nơi. Thấy cô bị ngã, anh vội vàng chạy đến
hỏi.
- Không sao. Không sao. Anh
đưa tôi về nhà được không? - Trong lòng Văn Hạ nghĩ, có chuyện cũng không thể nói.
Thật là mất mặt! Nhưng thật sự là rất đau. Cô ấn mạnh tay vào bụng.
Mạc Đông nhìn thấy cô ngại ngùng, tay cô cứ ấn vào
bụng nên cũng nghĩ là cô đến tháng. Anh vội vàng dìu cô ra
ngoài, chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Xe chạy chưa đến mười phút thì cũng gần về đến nhà. Văn Hạ
đau đến mức trán vã mồ hôi. Mạc Đông vừa quay đầu lại
nhìn bộ dạng đó của cô thì giật mình, anh vội nói:
- Tôi đưa cô đi bệnh viện
nhé.
- Không. . . sao. Ở nhà tôi có thuốc. . . - Văn Hạ nói
nhát gừng. Cô không thể vì lý do này mà đến bệnh viện. Thật là mất mặt!
Mạc Đông nhìn thấy cô như vậy thì đánh vô lăng, quay
xe đến bệnh viện. Đàn ông không nên lúc nào cũng làm theo lời phụ nữ, nghe theo
phụ nữ. Vì khi Văn Hạ vào viện và ra viện thì từ một người đã trở thành hai người.
Đúng vậy. Thật đúng như phim ảnh, sau khi nam diễn
viên chính và nữ diễn viên chính chia tay, nữ diễn viên chính mới phát hiện ra
mình có thai. Lúc này, Văn Hạ chính là nữ diễn viên chính đó.
Có một điều khác là lúc này, nữ diễn viên chính chắc chắn
Tô Mạch luôn mong muốn đứa trẻ này nhưng không phải là điều cô muốn vì cô rất
sợ diễn vai làm người mẹ tốt. Nhưng khi vừa biết trong
bụng mình có một sinh linh bé nhỏ thì cảm
giác đầu tiên của cô là cô cần đứa trẻ này vì chỉ có nó
mới luôn ở bên cô. Dù Tô Mạch có rời xa cô thì cô cũng không cô đơn.
Mạc Đông đứng bên cạnh nhìn thái độ bình tĩnh của Văn
Hạ mà càng ngưỡng mộ Tô Mạch. Anh có thể nhận ra, tuy bây giờ họ đã chia tay
nhưng họ sẽ nhanh chóng quay lại