
ấy mình đã có
cả thế giới, cô chẳng cần gì nữa. Cô càng không tin hay mong đợi
những tình tiết như trong kịch bản nhưng ở đó, cô lại nhìn thấy nỗi
vất vả và cả niềm hạnh phúc trong tình yêu của Mèo con. Nó làm cô
lúc cười thật vui, lúc lại cảm động muốn khóc. Lần đầu tiên cô
nghĩ, cô nên viết lại tình yêu của mình. Tuy không cần người khác tán
đồng hay bình luận nhưng cô muốn viết lại để sau này con cái của họ
có thể xem. Khi đó, cô có thể tự hào nói, con xem, mẹ có tuyệt vời
không?
Văn Hạ có thể tùy hứng đăng ký một blog mới
với tên nickname là Hạ Mạch 860 tên
của tiệm cà phê và cũng là tên của cuốn tự truyện của cô. Giống như
Mộc Du nói, cô viết về tình yêu, sự nghiệp, nỗi buồn của những
người ở đây.
- Chị Muỗi, chị Muỗi ơi! – Năm ngày nay, thỉnh
thoảng Tô Tịch lại đến và thường báo cáo tiến độ với Mạc Đông cho
cô biết. Thực ra là không tệ. Cô ấy sắp thi hướng dẫn viên du lịch.
Còn Mạc Đồng thì sao? Công việc của công ty đang từng bước được triển
khai. Nếu họ thật sự có kết quả thì đó là điều hạnh phúc. Thế nên
Văn Hạ luôn cười chúc họ hạnh phúc.
Mạc Đông khiến Văn Hạ có cảm giác người đàn
ông này không huống nội như Tô Mạch. Hoặc có thể nói, ở một khía
cạnh nhất định nào đó thì anh khoan dung hơn Tô Mạch nhiều, cao hơn
một chút thì người đàn ông này có chút thần bí. Dường như không gì
có thể khiến anh bị xúc động quá mạnh, giống như vị thần ở trên cao
dõi theo tình cảm của con người. Anh luôn đứng ở phía xa nhìn. Còn Tô
Tịch, cô nàng thiên sứ xấu xa lại muốn kéo anh vào thế giới của con
người.
- Lại làm sao thế? Đại tiểu thư, ngày nào em
cũng hốt hốt hoảng hoảng như vậy thì cẩn thận kéo Mạc Đông bỏ em
đấy. – Văn Hạ vừa viết xong một bài trên blog. Cô tắt máy ngồi nói chuyện
với Tô Tịch. Cô sợ Tô Tịch phấn khích quá sẽ tiết lộ ước mơ viết
một cuốn tự truyện của cô. Đến lúc đó thì công sức cô bỏ ra sẽ tiêu
tan vô ích.
- Chị Muỗi, ngày mai em thi rồi. Chị nói xem em
có qua được không? Em quyết định rồi. Dù có qua hay không em cũng sẽ
thổ lộ tình cảm với anh Mạc Đông. Em thích anh ấy lâu như thế, em
không thể kìm nén nổi nữa rồi. – Lần này tuy Tô Tịch thật sự kích
động nhưng cô ấy đã trưởng thành khá nhiều. Ít nhất cô ấy đã biết,
có rất nhiều chuyện cần phải cố gắng chứ không thể chỉ ngồi ở nhà
nghĩ là được.
Văn Hạ định viết về con đường tình yêu gian khổ
của cô nàng này, không ngờ lại đúng như cô dự đoán. Cô ngẩng mặt hỏi
Tô Tịch:
- Em có yêu anh ấy không?
- Yêu. Cực kỳ yêu ấy ạ. – Mặt Tô Tịch không có
chút gì là đùa cợt. Cô ấy chăm chú nhìn Văn Hạ.
- Ngộ nhỡ anh ấy không yêu em thì sao? – Thực ra
Văn Hạ có thể cảm nhận được tình yêu của Mạc Đông dành cho Tô Tịch
không mặn nồng lắm, anh chỉ chăm sóc cô ấy như một người em gái. Tình
cảm này lại là thứ tình cảm khó chuyển đổi nhất vì nó khởi điểm
không phải là tình yêu. Anh muốn bước đi, còn cô ấy lại cố kéo anh
quay lại, nhưng càng kéo lại càng xa. Đây thật sự là thử thách khó
khăn. Cô sợ rằng với tính khí của Tô Tịch, cuối cùng cô ấy sẽ không
chịu nổi mất.
Dường như Tô Tịch đã sớm dự liệu có người hỏi
như vậy. Cô ấy chẳng hề để tâm nói:
- Vậy thì em sẽ làm cho anh ấy yêu em. Nhất
định sẽ thành công. Em quyết không bỏ cuộc đâu.
- Hay quá! Vậy em nói cho chị nghe kế hoạch tấn
công Mạc Đông của em đi. Chị sẽ viết lại để cho người khác tham khảo.
Sau này chưa biết chừng lại có thể thành môn học gì đó. – Văn Hạ
cười hì hì.
- Xì! Cái gì cũng đòi viết. Em xem rồi. Chị
đúng là đồ ngốc. Chị viết về anh em tốt như thế, ngộ nhỡ có người
con gái đến cướp anh ấy thì phải làm thế nào? Đến lúc đó chị sẽ
khóc đến chết cho mà xem.
- Em cho rằng có người con gái có thể cướp
được của chị sao?
- Ừm. Có lẽ là không. Người ta mới nhìn anh ấy
thì đã bị chị chọc đui hai mắt rồi. Ha Ha! Văn Hạ, chị sao có thể
ghê gớm như thế chứ?
- Hừ! Không ghê gớm thì đã không phải là chị. –
Văn Hạ đắc ý. Những ngày này thật tuyệt. Thực ra mấy ngày nay, cô
vừa viết về tình yêu của họ vừa hồi tưởng lại chuyện quá khứ, về
mối tình đầu, về tuổi trẻ của cô, về niềm vui của cô khi cô gặp Tô
Mạch, về sự hân hoan trong lòng và cô còn nghĩ đây thật sự là chàng
hoàng tử.
Tình yêu dâng trào, vượt qua khó khăn, cô cứ thế
viết ra từng dòng từng chữ. Cô phát hiện ra rằng có rất nhiều thứ
không thể nào quên được, chẳng hạn như tình yêu của cô. Tô M