XtGem Forum catalog
Hạ Mạch 86°

Hạ Mạch 86°

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321862

Bình chọn: 7.5.00/10/186 lượt.

tim anh cũng đập rộn ràng, càng lúc

càng mạnh hơn. Không phải xúc động mà là sợ hãi.

- Đây chẳng phải là em sao? Bình thường mà. Anh

Mạc Đông, chúng ta đến một nơi nào đó yên tĩnh nhé. Em có chuyện

muốn nói với anh. – Tô Tịch ngồi vào xe thì lập tức nói ra yêu cầu

của mình.

Mạc Đông chẳng hiểu gì. Nơi yên tĩnh ư? Lẽ nào

cô định rat ay bạo lực với anh sao?

Mạc Đông không nói gì, nghe theo lời cô lái xe

đến một công viên nhỏ. Lúc này, chắc ở đó không có ai. Hơn nữa, có

chuyện gì thì anh cũng có thể kịp thời kêu cứu. Người đàn ông này

cũng không phải vừa. Anh nghĩ Tô Tịch định làm gì chứ?

Trên đường đi, Tô Tịch băn khoăn không biết nên

nói như thế nào. Hôm qua, khi cô hỏi Văn Hạ, Văn Hạ nói cô ấy bày tỏ

tình cảm qua điện thoại nên không cần thể hiện nét mặt thế nào mà

chỉ cần nói em thích anh rồi gác máy. Văn Hạ chẳng quan tâm Tô Mạch

thấy thế nào. Tô Tịch nghĩ Văn Hạ không phải là tấm gương tốt, không

thể học theo. Sao cô có thể làm chuyện vớ vẩn thế chứ? Ít nhất

cũng phải nói cho rõ ràng, thích là thích mà không thích cũng phải

thích.

Đến nơi, vì Tô Tịch mặc váy xòe nên cử động

không được thuận tiện lắm. Cô không dám cử động quá mạnh, phải bước

đi nhẹ nhàng giống như một cô gái Nhật Bản mặc kimono đi sau Mạc Đông.

Mạc Đông nghĩ trời hôm nay nóng vậy mà phải đến nơi này đúng là cực

hình. Thế nên anh đi càng lúc càng nhanh mà hoàn toàn không hề để ý

đến tốc độ của Tô Tịch. Khi anh ngoái đầu lại nhìn thì anh đã bỏ xa

cô một đoạn.

- Cái đó……Anh Mạc Đông, anh có thể đi chậm một

chút không? Em có chuyện muốn nói. – Tô Tịch nhìn xung quanh không có

ai. Cô cảm thấy đây đúng là một địa điểm tốt để bày tỏ tình cảm.

Người khác theo đuổi cô là chuyện bình thường nhưng cô đi theo đuổi

người ta thì đây là lần đầu tiên. Thế nên cô lên mạng tra, trên đó nói

rằng một nơi lãng mạn sẽ tương đối thích hợp.

Nhưng cô đã quên mất, ông mặt trời đang mỉm cười

trên đỉnh đầu cô quá lớn làm Mạc Đông nóng chết đi được.

Mạc Đông ngán ngẩm quay lại nghiêng đầu hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Anh Mạc Đông, em thích anh. – Tô Tịch nhắm chặt

mắt nói lớn.

Mạc Đông không bị cô dọa cho chết khiếp mà bị

chính mình dọa cho chết khiếp. Anh nhìn xung quanh. May quá không có

ai. Nếu không thì thật là mất mặt. Sao cô bé này lại có thể… ngốc

như vậy chứ?

- Điều này… - Mạc Đông hơi khó xử. Anh biết nói

gì đây?

- Anh có đồng ý không? Anh có đồng ý làm bạn

trai của em không? Nếu anh không đồng ý thì em sẽ tiếp tục theo đuổi

anh. – Tô Tịch mở mắt ra lén nhìn anh và thì thầm.

Mạc Đông không nói gì. Anh cúi đầu như thể đang

trầm tư điều gì đó. Sau một lát, tay Tô Tịch bị cháy nắng thì mới

nghe thấy câu trả lời của anh:

- Đồng ý. Chúng ta cứ thử xem. Dù sao anh cũng

chưa có bạn gái.

Mãi sau Tô Tịch vẫn không hiểu thế nào. Đến khi

cô hiểu ra thì cô bổ nhào vào anh rồi hôn anh một cái thật kêu và

cười haha nói:

- Em biết là anh sẽ đồng ý mà. Anh không đồng

ý thì em sẽ khóc. Haha! Thành công rồi. Thành công rồi.

Mạc Đông thở dài, khuôn mặt thất vọng. Hôm nay

coi như anh biết tại sao Văn Hạ và Tô Mạch lại thân thiết như vậy.

Thực ra cũng không tồi! Cô cũng là một cô gái đáng yêu giống Văn Hạ.

Không biết cô nàng đó thế nào rồi. Tô Mạch vẫn chưa có động tĩnh

gì. Điều này làm người ta lo chết đi được. Nhưng mà vẫn tốt. Coi như

anh đã tìm được bến đỗ. Chỉ có điều người con gái trong lòng anh

cần phải được đào tạo một chút.



Ngày thứ mười rồi. Tô Mạch và Văn Hạ đã không

gặp nhau mười ngày. Tô Mạch bắt đầu mất kiên nhẫn. Từ sau khi về

nước, anh chưa từng xa Văn Hạ lâu như vậy. Anh muốn biết mình có thể

chịu đựng được bao lâu. Vì đây là lần đầu tiên nên giờ anh mới biết

cuộc sống của anh không thể thiếu cô nàng mơ hồ đó.

Khi thức dậy, anh có thói quen gọi:

- Cưng ơi, dậy đi em.

Nhưng bên cạnh anh không có tiếng thở quen thuộc,

trái tim anh trống rỗng.

Khi ăn cơm, anh thường nghĩ, cô nàng tham ăn đó

thích ăn mọi thứ. Anh nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của cô khi ăn.

Thật buồn cười! Thật đáng yêu! Nhưng khi sực tỉnh, trước mắt anh không

có ai cả.

Khi nhìn thấy những đôi tình nhân khác, anh nhớ

đến cô nàng bé nhỏ đó kéo anh đi trên phố, bắt anh mua thứ này thứ

nọ. Khi đó, cô nũng nịu thật đáng yêu! Nhưng bây giờ, anh không thể

chiều chuộng cô được nữa.

Anh nghe Tô Tịch nói mấy ngày nay Văn Hạ sống

rất tốt, việc làm ăn cũng vô cùng thuận lợi, tính khí không nóng

nảy như trướ