
giải trừ quan hệ vợ
chồng thành công với Đông Phương Bảo Bối giải......”
Không tâm tình, anh thầm nghĩ nhanh tìm được Bảo Bối,
hỏi rõ ràng là chuyện gì đã xảy ra. Vì sao vô duyên vô cớ “Ly hôn” với anh. [
mộng du 5 cho phái nữ đặc quyền, có thể tùy ý giải trừ quan hệ bạn bè với nam,
nhưng phải có lý do đầy đủ, đến chỗ ‘npc’ xin '>
Nắm chìa khóa xe, lao ra cửa nhà, tay kia thì tiếp tục
bấm con số như in trong lòng, lại nghe được: “Số máy bạn gọi đang bận.”, xe đến
nhà Bảo Bối, bên trong không có một bóng người.
Anh chờ ở cửa, không thể lại dùng suy nghĩ bình thường
tự hỏi -- anh hoảng hốt, đang sợ.
Mộ Sanh không có cảm giác oi bức, cố chấp chờ.
Đột nhiên một cánh tay, ở sân đối diện, Bảo Bối của
anh, đang ôm chặt một người đàn ông khác, thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng
cười. Đang muốn xông lên, lại nhìn thấy, cái người đàn ông kia, bế Bảo Bối lên
đi vào phòng.
Mộ Sanh giật mình, bước ra lại thu trở lại.
Tình cảm phức tạp phá tan tư tưởng của anh, cắn nuốt
linh hồn anh, ngay cả dũng khí chạy đi cũng không có, vấn đề trong trò chơi
cũng rõ rồi.
Một quyền, đập mạnh vào vách tường đá hoa cương, nhẹ
giễu một tiếng: “Hà Mộ Sanh mày là kẻ điên.”
Hà Mộ Sanh từ trước đến nay không phải là người không
phân biệt được công và tư, tựa như giờ phút này, anh sẽ không vì chuyện Bảo
Bối, không đến công ty đại thần làm nữa.
Anh tới “Trí Nhất” vừa đến hôm qua.
Đi tìm Tiêu Nại, lại không có người. Bỗng nhiên nhớ
tới ngày hôm qua Vũ Tiếu đã nói, ba mẹ anh phải về nhà bà
ngoại.
Vũ Tiếu, ha ha, ngày hôm qua đã ra sân bay, Vũ Tiếu
phải đi công tác.
Trong nhà, chỉ có mình Bảo Bối. Vốn định tốn chút tâm
tư, thừa cơ hội này “Bồi dưỡng bồi dưỡng” Cảm tình với Bảo Bối, hiện nay xem
ra, cũng không cần nữa.
Đi tới đi lui, đụng phải Ngu Công anh quen.
Ngu Công cười gian: “Nè!~ thằng nhóc, hôm nay ta mới
biết được, cậu là con rể của lão Tam nhớ! Tốc độ này, liều mạng hơn cả lão Tam
và tam tẩu năm đó nhỉ.”
Mộ Sanh nắm chặt quyền, hít sâu một hơi, cười cười:
“Chú Vu, nói đùa, không phải cháu, cháu nào có cái may mắn này?!”
Ngu Công lại ngẩn ra, cũng nhận thấy không thích hợp,
thay đổi biểu tình: “Sao lại không phải ? Tuy ta không tham gia “Hôn lễ” của
các cô cậu, nhưng mỹ nhân đã nói với tôi, cậu ta và K dù đi công tác bên ngoài,
cũng đến tham gia mờ.”
Mộ Sanh cười lạnh như trước: “Kết hôn , sẽ không có
thể ly hôn sao?” Nói xong, khẽ khom người chào Ngu Công, rồi đi vào văn phòng.
“A ~ Aha!” Chỉ còn lại có Ngu Công đứng một mình ở chỗ
đó gãi đầu chẳng hiểu.[......'>
Đi vào văn phòng, chào hỏi đồng nghiệp, an vị ngồi làm
việc.
Vừa mở máy tính ra, liền nhảy ra một cái cửa sổ, mặt
trên viết: Lên phòng kế hoạch. Kí tên là --KO.
Mộ Sanh đóng máy tính, ấn nút thang máy, rồi đi vào.
Trong thang máy, không chỉ mình anh, còn có một cô gái
nữa.
Khí chất mỹ nữ -- đây là cảm giác đầu tiên của Mộ
Sanh. Nhưng giờ phút này, anh cũng không có tâm tình tiếp tục “Xem xét”, anh
chỉ hy vọng thang máy có thể “Đi” nhanh chút.
Anh nghe nói qua KO, trước kia khi anh cảm thấy hứng
thú với máy tính, cũng rất thích KO, lần này KO tìm anh, dù là chuyện gì, anh
cũng muốn đi gặp một lần .
Vị “mỹ nữ khí chất” kia lại mở miệng trước: “Vị tiên
sinh này, như là mới tới, có thể hỏi một chút, lên tầng cao nhất có chuyện gì
sao? Tầng cao nhất là phòng kế hoạch và phòng giám đốc mà.”
Không nghĩ cô quan tâm quá mức, nhưng lịch sự cơ bản
nhất, Mộ Sanh vẫn biết : “Tôi đi tìm người.” Dựa vào lịch sự lại nói, trên mặt
viết “Xin chớ hỏi” rất rõ ràng .
Vị mỹ nữ kia không để ý khí thế lạnh băng, mỉm cười:
“Ha ha, phía sau, tầng cao nhất chắc là không có người đâu, phu nhân Tiêu tổng
không có, Tiêu thái tử không có, KO và Hách My đi công tác, Ngu Công còn ở tầng
dưới, trên lầu, chắc chỉ có mình tôi?”
Mộ Sanh nâng mắt lên, lúc này mới nhìn cô cẩn thận, áo
phông tím, váy dài đến gối, giày da không cao lắm, nâng đôi chân dài của cô,
trang phục vô cùng đơn giản, nhưng lại tôn lên dáng vẻ của cô. Lại nhìn gương
mặt cô, chỉ thấy một cách đơn thuần cũng không xuất sắc, để cùng một chỗ, thật
là một ngũ quan hoàn mỹ.
Nhưng, không hơn Bảo Bối. Đây là đánh giá cuối cùng của
Mộ Sanh về cô.
“Tôi tìm KO, ông ấy ở công ty.” Giọng điệu vẫn cứng
ngắc .
Mỹ nữ nghe thế, sửng sốt lại sửng sốt, sắc mặt thay
đổi không ít, nhưng thất thố cũng chỉ là trong nháy mắt, cô khôi phục trấn tĩnh
rất nhanh. “Tôi nghĩ, chắc tôi nên tự giới thiệu một chút, tôi là Bạch Tuyết,
một trong năm nhân viên chủ quản bộ kế hoạch, 27 tuổi, xem như là đồng nghiệp
kiêm thủ trưởng của cậu.”
Nếu không phải hoàn cảnh tâm tình và người không hợp,
Mộ Sanh hẳn là thực thưởng thức cô gái như thế, thật sự không có tâm tình, thản
nhiên nói: “Hà Mộ Sanh, thực tập cố vấn pháp luật, lệ thuộc Tiêu tổng.”
Mỹ nữ kia vừa nghe, cười càng lớn: “Tôi biết, tôi chỉ
là đã gặp cậu từ sớm, Sanh Li.”
Mộ Sanh không khỏi ngạc nhiên: “Xin hỏi ngài là?”
“Bộ Sơ Khinh Mi. Người giang hồ xưng -- mỹ nhân ánh
trăng.”
Mộ Sanh kinh ngạc, lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ