
rồi, chúng ta đi xem.”
Ở sâu trong Trọng Hỏa Cung.
Đi vào trong, có thể thấy được các đám mây vờn quanh
mảnh rừng rậm mờ ảo.
Dần dần, đèn đuốc càng ngày càng dày, càng ngày càng
nhiều.
Con sông trong suốt vờn quanh, tiếng nước như nhạc.
Ánh trăng ánh vào nước, bị gợn sóng đánh thành ánh bạc
vỡ vụn.
Chạy vội tới Dao Tuyết Trì, may mà, Hồng Liên vẫn còn.
Đi vào Trọng Hỏa Cung ba lần, tâm tình lại khác trước.
Bảo Bối im lặng.
Mộ Sanh thấy Bảo Bối chậm chạp không nói lời nào, chỉ
lo nhìn cảnh sắc trước mắt ngẩn người, nhớ tới gì đó, vừa định nói ra miệng,
lại nhịn xuống.
Hình ảnh đến cuối cùng là: Hai người, cùng nhìn mười
dặm Hồng Liên ngẩn người.
Ước chừng 10 phút sau, hệ thống bỗng nhiên có gợi ý:
“Giang hồ kỳ duyên, chúc mừng hai vị, gặp nhiệm vụ phu thê – Hoa Dung Thiên
Hạ.”
Bảo Bối phục hồi tinh thần lại, chuyên chú nhìn phụ đề
bỗng nhiên xuất hiện, nhìn nhìn lại khung trò chuyện, Sanh Li gửi đến: “Nhìn kỹ
nhiệm vụ phu thê.”
Ánh mắt trở lại màn hình.
“Năm đó chuyện của cung chủ Trọng Hỏa Cung và hoàng vũ
đao Lâm Vũ Hoàng, đến nay trên giang hồ vẫn thịnh truyền, xin hỏi hai vị có
hứng thú nghe không?”
Bảo Bối không nghĩ nhiều, ấn “Tiếp tục”.
............................................................................................................
............[ tỉnh lược '>......
............................................................................................................
Đại khái sau vài cú nháy, mới xuất hiện khung nhiệm vụ
chân chính: “Đi tìm ‘Liên Dực’ võ lâm chi bảo năm đó trả lại cho NPC Trọng Hỏa
Cung- Trọng Tuyết Chi. Hai vị sẽ nhận được phần thưởng.”
Rốt cục xem xong nội dung nhiệm vụ rồi, Bảo Bối thở
phào nhẹ nhõm thật dài, cao giọng nói với Mộ Sanh: “Hà luật sư, biết ‘Liên
Dựclà cái gì không?”
Mộ Sanh rất thành thực lắc đầu: “Không biết.”
Bảo Bối mắt nhíu lại, cười nói: “Em lại biết không ít,
hắc hắc.”
“Trước anh từng làm nhiệm vụ “công tử hồ điệp”—đi tìm
hoa chưa?”
Sanh Li trả lời: “Làm rồi. Phần thưởng nhiệm vụ là một
chiếc Quỳnh Thương. Còn có nhiệm vụ hệ liệt, nhiệm vụ Tư Đồ tuyết thiên, phần
thưởng là một miếng hổ phách.”
Bảo Bối mỉm cười: “soga~~,, đó là hai cái, phù dung
tâm kinh khắc lên quỳnh thương, liên thần cửu thức khắc vào hổ phách, cho nên
chỉ cần giao hai cái này cho Tuyết Chi, là được.”
Sanh Li khó nén ý mừng, nói: “Làm sao mà em biết??”
Bảo Bối thoải mái mà nói: “Bối cảnh chuyện xưa này, là
anh em dựa theo kế hoạch cá nhân của em, em đương nhiên biết .”
Sanh Li: “............”
Thuận lợi giao nhiệm vụ, được phần thưởng là một tòa
thành -- Trọng Hỏa Cung và một cái tên – Hoa Dung Thiên Hạ.
Quan thế mỹ nhân, võ bá thiên hạ.
Ngày tháng năm nào đó.
Trong nhà ăn V lớn nhất thành B đường 201, 5 người
ngồi ngay ngắn.
Đi thông trên đường 201, một nam một nữ nắm chặt hai
tay.
Nữ: Anh đang khẩn trương?
Nam: Nói bậy, anh không có.
Nữ: Rõ ràng còn gì.
Nam: Nào có? Là em khẩn trương.
Nữ: Vậy sao lòng bàn tay lại toát mồ hôi?
Nam: Đó là của em, em nắm chặt như thế, không chảy mới
là lạ.
Nữ:......
Nữ: Em còn có điểm sợ hãi , có quá sớm không?
Nam: Anh cũng không muốn để em biết sớm thế, nhưng vài
người ở đó đã lén mình quyết định rồi, anh cũng hết cách.
Nữ: Ai! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Còn chưa
chuẩn bị tâm lý.
Nam: Em mất bình tĩnh?
Nữ: Không có.. Chỉ là sợ mất mặt không muốn đi vào mà
thôi.
Nam: Vậy không phải mất bình tĩnh thì là cái gì? Không
phải sợ , bọn họ cũng sẽ không ăn em.
Nữ: Em không sợ mà.
Nam: Không sợ, vậy vì sao em khẩn trương?
Nữ: Anh khẩn trương thì có ấy.
Nam:............
Do dự nửa ngày rồi, một nam một nữ cuối cùng cũng đi
vào.
Một người tự nhiên, một người xấu hổ đứng thẳng, nhất
tề kêu một tiếng: “Ba, mẹ.”
Sau đó đều tự chuyển hướng sáng bên khác, kêu: “Bác
trai, bác gái.”
Lại tiếp theo, nhìn giữa kêu: “Vũ Tiếu.” “Anh.”
Lại sau đó, bọn họ lại bình tĩnh căng thẳng ngồi
xuốn..
Đúng vậy, đây là thời khắc lịch sử vĩ đại -- phụ huynh
đôi bên gặp mặt.
Nữ phụ huynh A: Đến đây là tốt rồi, muốn ăn gì?
Nữ phụ huynh B: Các con, thả lỏng, thoải mái đi.
Nam phụ huynh A: Khụ ~ khụ ~
Nam phụ huynh
B:..................
Một thanh niên dư thừa khác: Hắc hắc, hắc hắc..
Cô gái: Cho con một phần cơm thịt bò, với một phần cơm
A Lý Sơn, một cốc trà sữa nóng vị chocolate, cám ơn.
Nữ phụ huynh B: Cái kia, con gái, khụ khụ!
Nam phụ huynh A:............
Thanh niên dư thừa: Em gái, khụ khụ![ tới gần, nhỏ
giọng nói '> hình tượng đấy, tuy rằng đó là lượng cơm em ăn trong quá khứ, nhưng
trường hợp bây giờ không đúng, không thể ăn nhiều như vậy.
Nữ phụ huynh B dùng sức gật gật đầu.
Cô gái chảy đường đen, nhỏ giọng: Cái gì thế, cơm thịt
bò là Mộ Sanh thích nhất, chocolate nóng cũng là hương vị anh ấy yêu......
Thì thầm thì thầm.
Nam, nữ phụ huynh B vừa lòng địa gật đầu.
Thanh niên dư thừa:............ Bắt nạt bạn gái con
không ở đây......
Chàng trai: Một phần đậu đỏ nhiều trắng, một phần canh
đậu lạnh. Cám ơn.
Nữ phụ huynh A[ nhỏ giọng '>: Con, không phải con không