
ố bị tấn công của con gái ba không cao đâu.” Buồn
bực đè buồn bực, kế hoạch không thực hiện được ...
Đại thần hơi suy nghĩ một chút: “Vậy con chờ lát nữa,
chúng ta cũng đi ăn cơm chiều, sẽ không làm phiền con!” Quay đầu: “Vy Vy, thay
quần áo, chúng ta đi ra ngoài ăn, để lại chữ cho Vũ Tiếu, gọi nó
đến..”
Hơi ngẩn ra, mang theo vui sướng gặp bạn trên mạng
[bạn trên mạng của con gái'>, cùng hưng phấn ăn canh cá, vội thay quần áo, chuẩn
bị sắp xếp...
Bảo Bối choáng váng; “Ba à, con nào phải trẻ con, cùng
đi ăn cơm cùng mua quần áo, đụng phải sắc lang cũng sẽ kêu cứu mạng mà, vài năm
nữa còn phải sinh con, đừng lo lắng cho con, tuy rằng con rất cảm động...” Nhào
vào trong lòng đại thần, làm nũng...
Tiêu Nại trầm mặc một hồi, nói: “Bảo Bối, chú Ngu Công
và Hầu Tử Tửu hẹn chúng ta ăn cơm, con đến chỗ con, chúng ta đi ăn chỗ chúng
ta..” Đẩy ra, xoay người, mở cửa.“Vy Vy, đi thôi!”
Tiêu Bảo Bối hóa đá...... Rất lâu sau, Vy Vy đến lay
cô, cô mới yếu ớt nói một câu: “Mẹ. Không phải con được thừa kế tai họa trêu
hoa ghẹo nguyệt của mẹ hồi trẻ chứ......”
Vy Vy cốc mạnh cô một cái: “Tuy vệ tinh của mẹ không
ít, nhưng ba con là mối tình đầu, cũng là mãi mãi của mẹ!”
“Đúng như anh nói, mẹ bị giết trong chớp mắt...”
Ba ngồi trên xe không động đậy, Bảo Bối liếc ba mẹ
mình, trong lòng có chủ ý, sao lại biến bữa cơm của riêng mình, đơn giản biến
thành “Con dâu gặp cha mẹ chồng”? Đầu óc bắt đầu vận động rất nhanh...
5 giờ 20, trường A.
Bảo Bối đã đi xuống xe ở cửa đông, đi bộ vào nhà hàng
kia, ngồi gần cửa sổ là Ngu Công và Hầu Tử Tửu, còn có Mo a za, cùng với cha mẹ
mình, Bảo Bối giơ giơ tay, xem như chào hỏi qua.
Tầm mắt dao động, Bảo Bối đi tới, lại không chú ý tới
chân phía trước, lảo đảo một cái, đụng vào trong một hơi thở trong trẻo lạnh
lùng, Bảo Bối mở mắt ra, nhìn người bị mình đặt dưới thân, mày tuấn lãnh, ngũ
quan sâu, là một loại đẹp trai như ba với ông anh trai, ừm, dáng vẻ không tồi
đâu….
Ánh mắt lạnh lùng chiếu vào mắt Bảo Bối, Bảo Bối nhất
thời tỉnh lại, bây giờ không phải lúc háo sắc, nào có ai coi người ta là đệm
thịt lại còn đi bình luận dáng vẻ bên ngoài của người ta…
Đứng lên bằng tốc độ nhanh nhất, Bảo Bối ngượng ngùng
cúi đầu: “Xin lỗi.”
“Nếu tôi nói có sao.” Giọng trầm thấp không có nửa
điểm ngữ điệu như trước, Mộ Sanh bật cười, nhìn cô gái cúi đầu trước mắt.
Bảo Bối bỗng dưng ngẩng đầu, chống lại cặp mắt hút hồn
như gương mặt kia, lại đắm chìm lần nữa, cứ nhìn chằm chằm người ta như thế,
thời gian ngưng đọng, chung quanh yên tĩnh, tim đập kịch liệt , động đất luân
phiên, tận thế ....
Một hồi lâu, Bảo Bối mới hồi phục tinh thần lại, mặt
“ửng” đỏ, chết rồi. Nhanh chóng cúi đầu, lại ngẩng đầu: “Vị nhân huynh này nước
nhỏ mắt của anh được đấy, mua ở đâu thế?”
Mộ Sanh nhìn cô, có chút đăm chiêu mỉm cười... Xoay
người, rời đi..
Bảo Bối trơ mắt nhìn, đại soái ca kia đến gần cửa sổ,
bỗng nhiên lĩnh ngộ có phảì bữa nay cô đã quên chuyện gì rồi không? Rốt cuộc
chuyện gì thế? Bảo Bối 囧,!
Giống như là cô đến để gặp người!!!!!
Khôi phục điểm tự giác ấy, Bảo Bối vội vàng đánh giá
tứ phía, tìm kiếm người mặc váy trắng.
Mộ Sanh nhìn đến Ngu Công, đầu tiên là ngẩn ra, cuối
cùng lễ phép cười cười: “Chào Vu thúc thúc.”
Ngu Công mang vẻ mặt trưởng bối phái đoàn, nhận được
ánh mắt ám chỉ mãnh liệt của đại thần và Vy Vy, lập tức quay đầu: “A, là Tiểu
Mộ à, thật sự là khéo, đến đến đây, cùng nhau đến ngồi xuống.” Nhìn đến Vy Vy
vừa lòng nhìn mình, Ngu Công nháy mắt cảm thấy, giờ phút này giá trị lợi dụng
trước nay chưa từng cao của mình tăng vọt. Nói cách khác, chuyện mình mơ ước
tha thiết xảy ra, giá trị con người tăng, cảm giác tồn tại tăng cường, Ngu Công
kích động không khỏi cảm tạ ông trời ..
Mộ Sanh đầu tiên là gật đầu chào bọn Vy Vy, tỏ vẻ lễ
phép. Rồi sau đó khéo léo từ chối: “Ngại quá chú Vu, hôm nay cháu có hẹn cơm
với bạn học, ngay ở bạn cạnh mọi người.”
Ngu Công nhìn về phía đại thần, đại thần nhìn sang bàn
bên cạnh, trong lòng có suy nghĩ, gật đầu với Ngu
Công.
Ngu Công hiểu được “Ừ, thế cháu đi ăn đi.”
Mộ Sanh đi đến bên cạnh, trả lời cô gái mặc váy trắng:
“Chị Duyệt, em không muộn chứ.”
Phong Duyệt Sam rất lặng yên nói: “Không muộn, ngoài
màn ‘Mỹ nhân trong ngực ngoài ý muốn’ và chào hỏi người quen của em, em còn một
phút để nghỉ.”
Mộ Sanh nghiêng đầu nhìn người nào đó còn lại đang
nhìn xung quanh kia, nói: “Chị Duyệt, gọi em Tiểu Mộ hoặc là A Mộ, đừng nói cho
‘Bảo Bối’ em chính là Sanh Li.”
“Trước kia khi chị gọi em là Tiểu Mộ thời điểm, không
phải em không nhìn chị chỉ sửa lại thôi sao, hôm nay sao đổi tính rồi ah?”
Phong Duyệt Sam cũng không úp mở.
“Gặp được vài chuyện ngoài ý muốn, đẹp ngoài ý muốn!”
Phong Duyệt Sam cũng không phải ngu ngốc, mơ hồ đoán
được vài phần: “Tiểu Mộ, không dễ dàng đâu, sao Hồng Loan chuyển động rồi!”
Mộ Sanh không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhưng
cười không nói, mắt không rời khỏi cô gái đang đến gần.
Tiếng nói chuyện cũng không quá rõ, lại đủ để cho hàng
xóm bên cạnh nghe rõ ràng, Vy V