
n không
ngừng.
Bỗng nhiên, hắn cầm lấy
quân cờ bàn bên cạnh bắn ra ngoài cửa sổ, trong chớp mắt trên mái hiên khách
điếm xuất hiện vài vệt bóng đen đảo qua, đôi mắt sắc bén của hắn nhíu lại, nhún
người bay vọt ra khỏi cửa sổ.
Hắn hướng về bóng đen
xuất mấy chiêu sắc bén, người kia vốn dĩ dự tính xoay người rời khỏi, lại bị
thế công Phàn Ngưỡng Cực cấp đánh không thể không ứng chiến.
Chỉ thấy chiết phiến Phàn
Ngưỡng Cực vừa thu lại phóng tới, chưởng phong không lưu tình đánh liên tục về
phía đối phương. Người nọ không hé răng tiếp chiêu, lại dùng mấy chiêu chưởng
pháp gọn gàng đáp lại, cũng chưa từng ra chiêu công kích. Như thế tới tới lui
lui hơn hai mươi mấy chiêu, Phàn Ngưỡng Cực rốt cục thu hồi chiết phiến trong
tay, mở ra chiết phiến phẩy phẩy vài cái, sợi tóc mai bay bay trong bóng đêm.
Người nọ thấy thế cũng
thu chiêu, lập tức hướng hắn quì một gối.“Thuộc hạ Dạ Kiêu ra mắt vương gia.”
Phàn Ngưỡng Cực liếc hắn
một cái. “Ngươi là thị vệ bí mật của hoàng thượng? Lần này bao nhiêu người đến
đây?”
“Thuộc hạ quả thật là
nhận hoàng mệnh mà đến, bất cứ lúc nào, người của thuộc hạ tùy thời ở bên người
vương gia. Nhưng nếu vương gia triệu chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không tùy
ý hiện thân.” Dạ Kiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Phàn Ngưỡng Cực rất rõ
ràng các hoàng đế đều nuôi một đám thị vệ bí mật võ công cao cường, dùng để phòng
thân hộ vệ. Mà tổ chức này, chỉ nghe lệnh của hoàng thượng. Nếu hắn nhớ không
lầm, Dạ Kiêu này là đầu đầu của tổ chức bí mật. Hoàng thượng lần này phái Dạ
Kiêu đến, xem như có dụng ý nào đó!
“Bên Thái hậu có động
tĩnh sao?” Phàn Ngưỡng Cực lại hỏi.
“Thuộc hạ một đường tra
xét, vô tung vô ảnh. Ta đoán người của thái hậu hẳn là có mục đích với vương
gia, tóm lại nguy hiểm là có.” Dạ Kiêu rất thực tế, đem toàn bộ tin tức đều cho
biết. Hoàng thượng nói rất rõ ràng, trong khoảng thời gian này, Bình quận vương
là chủ tử của hắn.
Phàn Ngưỡng Cực trầm mặc
một chút.“Công phu của ngươi thực không tồi, nếu bên người ta lại mang nhiều
thêm một người, ngươi có nắm chắc có thể bảo hộ nàng chu toàn sao?”
“Lần này người Dạ Kiêu
mang đến thân thủ đều không tệ, thuộc hạ nguyện ý toàn lực ứng phó, không phụ
sở thác vương gia.” Dạ Kiêu tự tin trả lời.
“Tốt, nhớ kỹ lời ngươi
nói.” Phàn Ngưỡng Cực đẩy cửa phòng Ba Cách ra, đem Ba Cách dựng dậy. “Đứng
lên, Ba Cách, đừng ngủ. Chúng ta đi!”
Ba Cách còn buồn ngủ
nhưng vẫn nhảy xuống giường. “Vương gia? Trời còn tối, thế nào lại muốn lên
đường?” Hắn dụi dụi mắt, hoài nghi mình đang nằm mơ, bởi vì hắn nhìn thấy vương
gia đang cười. Mấy ngày nay ngay cả nói chuyện vương gia đều lười thế mà cư
nhiên đang cười?
“Còn ngốc cái gì? Nhanh
chút đem đồ đạc thu dọn, lập tức lắp yên, chúng ta cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn.”
Phàn Ngưỡng Cực chờ không kịp muốn hành động. Hắn rốt cục không để lòng mình bị
cản trở, quyết tâm đánh cược một phen.
Ba Cách không hiểu vương
gia vì sao ra đi vội vàng như vậy, thế nhưng khi hai người một trước một sau
cưỡi ngựa, vương gia đang quay lại con đường đã qua, Ba Cách sờ sờ ót, nở nụ
cười.
Gia của hắn đã nghĩ thông
suốt!
Trời vừa mới sáng, Tiểu
Tiểu từ phòng bếp đi ra, chuẩn bị đi múc nước giếng về dùng. Nhưng còn chưa có
bước ra khỏi phòng bếp, nàng chợt nghe có tiếng vó ngựa. Nàng nhíu mày nghi
hoặc, nghĩ thầm tám phần là nghe lầm, cái ngõ nhỏ này lý nào có người cưỡi ngựa
tiến vào?
Nhưng mà mới bước ra
phòng bếp, nàng liền nhìn thấy cái người luôn chiếm hết suy nghĩ của nàng mấy
ngày nay, hại nàng nghiến răng nghiến lợi, đang xoay người xuống ngựa.
“A!” Thùng nước trong tay
nàng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang không nhỏ. “Ngươi…… Vương gia sao có thể
ở đây? Không phải đã đến phía nam……”
Phàn Ngưỡng Cực không mở
miệng, cũng không để nàng hỏi xong, ném dây cương, bước lên một bước, dang hai
tay ôm nàng vào trong lòng.
“Vương gia?!” Nàng kinh
ngạc mặc cho thân ảnh trầm mặc kia gắt gao ôm chính mình.
Lúc hơi thở hắn tràn đầy
chóp mũi nàng, nàng rốt cục nhịn không được nhắm mắt lại, đem mặt dựa sát vào
ngực hắn. Mặc kệ hắn vì cái gì mà đến, ít nhất giờ phút này hắn là thực, không
phải mộng.
“Tiểu Tiểu, trời ạ, nàng
không biết ta đã mấy ngày qua……” Hắn ôm chặt nàng lẩm bẩm, thậm chí siết đau
nàng, nhưng nàng không có oán giận.
Trong giọng hắn nồng đậm
tình cảm, làm cho mắt nàng hoen đỏ. “Ngươi không phải đi rồi sao? Không phải
nói không cần gặp ta nữa sao?”
“Tiểu Tiểu, ngươi có bằng
lòng đi theo ta đến phía nam không?” Hắn giữ tay nàng, cúi đầu mong mỏi nhìn
nàng.
“Cùng ngươi đến….. Phía
nam? Vì sao?” Lần này nàng muốn biết ý tứ của hắn, không muốn lại suy xét ý đồ
của hắn trong mập mờ.
“Ta đối với ngươi, chẳng
lẽ ngươi còn hoài nghi sao? Nếu không phải ta đè nén đau khổ, ngươi sớm là
người của ta. Ngươi còn hỏi ta vì sao?” Hắn thở dài nói.
“Ý của ngươi là…… Ngươi
thích ta? Ta nha, ta chỉ là cô nương, ngươi cần suy nghĩ rõ ràng.” Nàng lại
cường điệu.
Phàn Ngưỡng Cực nghe xong
quả thực là tức muốn trợn mắt ói máu. “Ngươi không cần nói ta cũng