
ống lầu, Hải Đường thất thần khép hờ mắt tựa vào thành giường, nụ cười đắc ý của Diệp Thừa Mật lại hiện lên trong đầu nàng, muốn thoát cũng không thoát được.
Thức ăn đã dọn lên bàn, Hải Đường vừa cầm đũa bê bát chợt nghe bên ngoài cánh cửa bị người gõ mạnh, Vân Nhi vội lên tiếng, “Nghe rồi! Nghe rồi!”. Cửa vừa được mở một nửa thì có người mạnh mẽ xông vào, Vân Nhi bị đẩy ngã trên mặt đất.
Tô Lam Nhân dẫn theo vài nha hoàn hùng hổ xông vào, cả bọn đứng trước mặt Hải Đường, ngay cả một chút lễ tiết cũng không.
Hải Đường bất đắc dĩ buông bát, “Muội muội, đến đây làm gì?”
“Tỷ tỷ, rốt cuộc ngươi đang rắp tâm gì?”, thanh âm đay nghiến, sắc mặt trắng bệch, tựa như rất giận.
Thật sự không hiểu nàng đang nói gì, Hải Đường nhẫn nhịn, “Lời này hiểu thế nào?”
“Hiểu thế nào? Ngày thường người làm trò trước mặt lão phu nhân, ta cũng không nói gì. Chỉ là hôm nay ta thật sự không nhịn được nữa”
“Muội muội, ngươi có thể nói từ đầu được không, đột nhiến đến đây phán một câu, ngươi cho ta là thần tiên biết tỏng trong bụng ngươi muốn gì sao?”, Hải Đường nén giận.
“Hừ, đừng giả vờ không biết. Bây giờ tướng công như vậy, ta đã nhẫn nhịn, chỉ là tỷ tỷ dường như không muốn buông tha mẫu tử chúng ta, Hoằng Ngọc vẫn là một đứa nhỏ tốt biết nghe lời, từ khi tỷ tỷ trở về liên thay đổi”
“Chuyện này liên quan gì đến ta?”
“Không liên quan sao? Nếu không phải con trai của ngươi dạy hư hắn, hắn có thể như bây giờ sao?”
“Hoằng Ngọc bây giờ thế nào?”
“Nói dối! Con trai ngươi cư nhiên dạy hắn nói dối! Đúng là mẹ nào con đó, mới từng tuổi đó đã nói dối”, Tô Lam Nhân chỉ vào Đô Đô, thanh âm độc ác gào thét.
Hải Đường cười lạnh bác bỏ bàn tay đang chỉ vào Đô Đô, “Nói chuyện phải có chứng cớ! Đô Đô không nói dối thì làm sao có thể dạy con trai ngươi nói dối?”
“Đừng tưởng ngươi đứng sau lưng điều khiển mọi chuyện thì không có người biết. Không phải Đô Đô dạy thì là ngươi dạy, ngươi xúi Hoằng Ngọc lén lút ra khỏi viện, trốn học bỏ đi chơi, ngươi đây là muốn gì?”
“Buồn cười, hôm nay ta ở bên ngoài cả ngày, rảnh rang đến giúp ngươi dạy con sao? Chính ngươi dạy con không tốt còn muốn đổ lên đầu ta, mơ sao?”
“Còn muốn ngụy biện! Bằng không ngươi cho ta biết, Hoằng Ngọc đang đọc sách trong thư viện thì hà cớ gì lại theo hắn ra sau núi? Nếu không phải có người xúi giục hắn, hắn làm sao dám đi ra ngoài?”
“Muội muội, chỉ có thế mà ngươi dám xác định là ta xúi giục sao? Ai thấy? Gọi hắn đứng ra đây cho ta! Ta thật muốn xem kẻ nào đặt chuyện sinh sự để phủ này gà chó không yên!”, Hải Đường sờ sờ bụng rồi mặc xác Tô Lam Nhân mà cầm đũa ăn liền hai miệng cơm.
Thấy Hải Đường không để ý đến mình, cơn tức của Tô Lam Nhân càng bùng lên, nàng cũng không nhìn đến thân phận của chính mình mà vọt đến cạnh bàn phất tay một cái, “loảng xoảng”, tất cả chén đĩa đũa muỗng trên bàn đều đáp xuống đất.
Đô Đô hoảng sợ nhào vào lòng Hải Đường. Hải Đường nhìn Nhâm cô liếc mắt một cái, ý bảo nàng đem Đô Đô tránh đi. Nhìn đứa con lên lầu, Hải Đường thong thả đứng lên đối mặt Tô Lam Nhân, “Tô Lam Nhân, đừng quên thân phận của chính mình, ngươi bất quá chỉ là một tiểu thiếp, không suy nghĩ mà dám chạy đến đây nổi điên với ta”
“Diệp Hải Đường, ngươi cũng đừng quên, nếu không phải tỷ tỷ của ta phải tiến cung, Đại thiếu phu nhân Phương gia có phần của ngươi sao?”, Lam Nhân khinh miệt hất đầu.
“Thì đã sao? Tô Lam Nhân, đừng trách ta không đánh thức ngươi, nếu không phải tỷ tỷ ngươi tiến cung, ngươi có thể bước qua cánh cửa Phương gia này không, hay là còn phải hỏi ta?”
“Làm loạn cái gì?”, Phương Sở Đình vội vã chạy vào, nhìn đống hỗn độn trước mắt, gương mặt hắn trở nên xanh mét, “Đây là chuyện gì?”, hắn mới vừa tiến vào cửa liền có người chạy đến, nói là Đường Viên xảy ra chuyện nên vội vàng chạy đến đây, không nghĩ mọi thứ lại thành ra thế này.
“Đừng hỏi ta!”, Hải Đường vung tay áo ngồi xuống ghế.
Tô Lam Nhân vừa thấy hắn tiến vào cửa thì sắc mặt lập tức biến đổi, nước mắt dâng lên, mũi phập phồng, nàng tiến đến bên cạnh hắn, “Tướng công, ngài phải làm chủ cho ta, hiện tại Lam Nhân thật muốn chết a!”
Hải Đường phát ra một tiếng hừ lạnh rồi chuyển hướng nhìn sang Vân Nhi, vài nha hoàn bắt đầu lặng lẽ thu dọn tàn cục, nàng sờ sờ bụng của chính mình, ăn còn chưa được ăn đã bị người đến mắng chửi, hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy, lúc nào cũng nghĩ muốn đánh muốn mắng.
“Ai làm?”
Tô Lam Nhân khẽ lau khóe mắt, “Là ta, nhưng mà tướng công, ta thật sự rất tức giận, tỷ tỷ hơi quá đáng”
“Quá đáng?”, Sở Đình liếc mắt sang Hải Đường, chỉ thấy miệng nàng cong lên, tựa như hết thảy những chuyện này đều không can hệ đến nàng, “Thế nào là quá đáng?”
“Ngài biết rồi đó, Hoằng Ngọc trước giờ rất nghe lời, chưa từng biết nói dối, chỉ là hôm nay hắn cư nhiên nói dối đi theo Đô Đô ra sau núi chơi, lúc trở về còn bảo là đi tìm tiên sinh hỏi bài, nếu không phải có người dạy hắn, làm sao hắn biết phải nói như vậy?!”, nàng vừa nói vừa khóc nhiều nước mắt hơn, bộ dáng ủy khuất khiến người bên ngoài nhìn vào đều cảm thấy đáng thương.
“Ai dạy?”
“Trong nhà n