
“Vào trước nhìn xem”
Ba người đứng trước Ức Oánh tiểu trúc, cánh cửa bị đóng chặt, Thành Thụy gõ cửa, một lát sau nha hoàn Hà Hương bước ra mở cửa, “Thành Thụy? Thành sư phụ, các ngươi…?”
“Vừa rồi trong phủ có kẻ trộm, đuổi tới nơi này liền mất dấu, chúng ta đến xem”
“Kẻ trộm?”, Hà Hương sợ đến tái mét, “Vừa rồi không ai tiến vào a!?”
“Chúng ta muốn vào xem”, Thành sư phụ không để ý đến nàng mà trực tiếp đẩy cửa tiến vào sân.
Tô Lam Nhân đẩy rèm cửa bước ra, “Thành sư phụ? Làm sao vậy? Mấy người các ngươi ở nơi này làm gì? Không có việc gì làm sao?”, nàng vừa nói vừa chỉ tay vào đám nha đầu tò mò.
Đám nha đầu cụp mặt lủi đi, vài ánh mắt vụng trộm vẫn còn liếc sang bên ngày dò xét.
“Nhị thiếu phu nhân, trong phủ vừa rồi phát hiện kẻ trộm, chúng ta đuổi đến nơi này liền mất dấu, ta sợ hắn trà trộn vào trong viện nên đến xem”
“Có phải Thành sư phụ nhìn lầm rồi không? Ta vẫn đứng ở nơi này, cũng không thấy có kẻ trộm tiến vào”, Lam Nhân có chút bất mãn, hiện tại người trong phủ làm sao vậy? Ngay cả đám hạ nhân cũng không để nàng vào mắt?
“Nhị thiếu phu nhân, hiện tại vẫn không biết mục đích của kẻ trộm kia là gì, vẫn nên để chúng ta vào tìm xem, phòng ngừa vạn nhất”, Thành Thụy hảo tâm khuyên nhủ.
Tô Lam Nhân trừng mắt, “Thế nào? Bây giờ lời nói của ta không còn tác dụng nữa sao? Ta nói không nhìn thấy tên trộm kia tiến vào nghĩa là hắn không tiến vào, ngươi không tìm, muốn tìm thì đến nơi khác mà tìm”, trong phủ lớn như vậy mà chỉ muốn khám xét chỗ của nàng, thật đúng là khinh người quá đáng!
“Thành Thụy, tìm đi!”, từ ngoài cửa truyền đến thanh âm của Phương Sở Đình.
Thành sư phụ quay đầu thi lễ, sau đó hắn mang theo Thành Thụy cùng Nhâm cô phân công khám xét các phòng, mọi người cẩn thận truy tìm đối tượng.
“Tướng công, thế này là sao?”, Tô Lam Nhân tức giận trừng mắt, bọn họ chẳng thèm để nàng vào mắt? Muốn khám xét là khám xét, vậy là sao?
“Lam Nhân, ngươi đừng lo lắng, vừa rồi có kẻ trộm đột nhập vào phủ, tìm ra hắn cũng khiến mọi người an tâm hơn”, Sở Đình vỗ vỗ bàn tay đang kéo ống tay áo của hắn.
Lam Nhân làm mặt lạnh, những người này thật không có quy củ? Bọn họ cư nhiên xông vào đây, tướng công cũng quá dung túng cho bọn họ rồi.
Ba người đứng trước mặt Sở Đình, bọn họ ngượng ngùng lắc đầu.
“Không có?”
“Dạ”
Tô Lam Nhân nhìn thấy kết quả này liền có chút khoái chí, “Ta đã nói không có, các ngươi còn không tin! Hừ, đúng là lãng phí thời gian, tên tặc tử kia cũng thừa dịp chạy mất rồi!”
“Ừm, chúng ta đi nơi khác tìm”
Phương Sở Đình chuẩn bị dẫn bọn họ đến nơi khác thì Hoằng Ngọc từ trong Tây viện đi ra, đi bên cạnh hắn chính là nhũ mẫu Cẩm Nương đã theo Lam Nhân từ nhà thân mẫu đến đây, nhìn thấy phụ thân, hắn vội vàng gọi to. “Phụ thân”
“Hoàng Ngọc, viết chữ xong chưa?”, Phương Sở Đình ngừng bước sờ sờ lên đầu con trai.
Hoằng Ngọc nhu thuận lắc đầu, “Còn chưa xong”
“Ngươi đó! Mau trở về luyện chữ đi”
Cẩm Nương kéo tay Hoằng Ngọc đến thư phòng, Thành Thụy nhìn nàng chăm chăm, dáng dấp nhũ mẫu này sao mà quen mắt? Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên hắn nhìn thấy dưới đế giày của nhũ mẫu có dính bùn, vừa nhìn thấy vậy thì hắn đột ngột quát lên, “Đợi đã”
Tiếng quát của Thành Thụy khiến tất cả mọi người trong viện ngừng lại, Thành sư phụ vốn đã bước ra khỏi cửa liền quay lại bên cạnh hắn, “Chuyện gì vậy?”
“Ta đã biết”, Thành Thụy bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, buổi chiều nay từng có người từ bên ngoài bồn hoa bay qua, nơi đó bùn đất ẩm thấp, “Là nàng, là Cẩm Nương! Ta nhận ra nàng!”
Lời còn chưa nói xong thì Thành sư phụ đã từ phía sau đánh tới, mắt thấy sắp sửa đánh trúng gáy nàng thì bỗng dưng nàng ôm lấy Hoàng Ngọc xoay người lại, một bàn tay bóp lên cổ Hoằng Ngọc, “Không được lại đây!”
“Buông đứa nhỏ ra!”, Thành sư phụ dừng cước bộ đứng trước mặt nàng.
“Cẩm Nương, ngươi làm gì vậy?”, Tô Lam Nhân sợ đến đổ mồ hôi lạnh, nàng muốn chạy đến đoạt lại con trai nhưng bị Nhâm cô kéo lại, “Ngươi buông ra, ta phải đem Hoằng Ngọc về”
“Nhị thiếu phu nhân, xin bình tĩnh lại!”
Phương Sở Đình bị biến cố này làm sửng sờ, nhìn thấy Tô Lam Nhân cố sống cố chết giãy dụa, hắn đột ngột sực tỉnh, “Lam Nhân! Câm miệng! Cẩm Nương, ngươi thả Hoằng Ngọc ra trước!”
“Thả hắn? Thả hắn rồi sao, ta đứng ở chỗ này cho các người bắt à!”, Cẩm Nương nở nụ cười khinh miệt.
Hoằng Ngọc không biết chuyện gì đang xảy ra, cổ hắn tuy bị bóp nhưng không đau, chỉ là nhìn thấy mọi người phía trước hoảng sợ, lại nhìn thấy nương khóc nức nở nên hắn “oa” một tiếng khóc rống lên.
“Câm miệng!”, Cẩm Nương bị tiếng khóc của hắn làm phiền, nàng nhanh chóng đổi sang thái độ thường ngày đối với Hoằng Ngọc mà quát lớn.
Phương Sở Đình nhanh chóng an ủi con trai, hắn sợ con trai chọc giận nàng sẽ bị nàng làm tổn thương, “Hoằng Ngọc, đừng khóc, phụ thân có thể cứu ngươi, đừng khóc”
“Cẩm Nương, van cầu ngươi, nể tình ta ngày thường đối xử với ngươi không tệ mà buông tha cho hắn, được không?”, nhìn đứa con sợ hãi ngậm chặt mình, nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi.
Cẩm Nương hừ lạnh một tiếng, “Ít