
o đi vào trong nhà.
Nào biết tên Trần Hữu Tìa này nhanh chân lẹ mắt, không đợi Hải Đường đóng cửa lại, đã một bước cùng vào trong nhà, một phen túm lấy Hải Đường, trơ mặt nói: "Tiểu nương tử, nam nhân nhà ngươi ta biết, mà hắn cũng biết ta, bộ dáng ngươi đẹp mắt như vậy, nam nhân nhà khác làm sao có thể không động tâm đâu?" Vừa nói, một bên mân mê mồm heo của hắn tính hướng mặt Hải Đường hôn tới.
Hải Đường lập tức cảm thấy một trận buồn nôn, người này cũng quá không biết xấu hổ!
Hải Đường khí lực không có lớn bằng hắn, nhưng đầu óc lại linh hoạt, nàng đem mặt né ra phía sau, liền giơ chân lên hung hăng đá vào điểm chí mạng của Trần Hữu Tài!
Phải biết chỗ kia chính là địa phương nam nhân quý nhất cũng đồng thời là nơi yếu ớt nhất a, một cước này của nàng tuy nói khí lực không đặc biệt lớn nhưng dầu gì cũng là dùng hết toàn lực, mặt Trần Hữu Tài lập tức trở thành màu gan heo, thoáng cái buông tay ngã trên mặt đất, gào khóc hô đau.
Hải Đường vội vàng chạy đến cửa phòng mở miệng lớn tiếng hô hào: "Mọi người mau tới, trừng trị tên lưu manh vô lại này!"
Trong thôn Phúc Duyên, một nhà nối tiếp một nhà, một hộ cách một hộ, vừa nghe Hải Đường hô hào như vậy, đều chạy tới, trùng hợp lúc này, nương Kim Sinh cùng Kim Ngọc cũng từ ngoài đồng trở về, đã nghe được tiếng la của Hải Đường, tranh thủ thời gian chạy vội tới.
Trần Hữu Tài vốn là một tên háo sắc, lúc này thế nhưng ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, hắn bụm lấy điểm chí mạng của bản thân ngồi chồm hổm trên mặt đất đau đến kêu to, bên ngoài đã có một đám hương thân phụ lão chạy tới vây xem, lần này mặt mũi của hắn đã không còn chỗ đặt rồi.
Hắn hận không thể tìm một cái lỗ vội vàng chui vào.
Hải Đường chỉ vào hắn nói: "Chính là cái tên vô lại này, chạy vào nhà người ta, còn không biết là muốn làm gì? Mọi người nói nên xử trí hắn thế nào mới tốt?"
Mọi người trăm miệng một lời, mang theo côn gỗ đòn gánh hô: "Đánh!"
Vì vậy, gậy gọc liền như mưa rơi, đùng đùng đều rơi xuống trên người Trần Hữu Tài.
Chuyện này vừa náo loạn ra như vậy, đừng nói hắn muốn cầu hôn lấy Kim Ngọc , chính là sau này hắn cũng không còn mặt mũi cưới nương tử ở thôn Phúc Duyên này nữa.
Cái này thật có thể ứng với một câu, trời tạo nghiệp chướng còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống!
Chỉ có điều đuổi Trần Hữu Tài đi, chuyện tính tìm một nam nhân tốt cho Kim Ngọc đã không thể đề cập tiếp.
Tối hôm đó, Hải Đường cùng Kim Sinh ở trong phòng nói đến chuyện này, Hải Đường cười cười nói: "Thật ra muốn tìm nam nhân tốt có gì khó? Ta có chủ ý này, bảo đảm Kim Ngọc có thể gả cho một nam tốt!"
"A, nàng nói đi, nàng có chủ ý gì?"
Kim Sinh tiến tới hỏi Hải Đường: "Nàng nói đi, có ý kiến gì hay?"
Hải Đường trừng mắt nhìn, quấn quít lấy cánh tay Kim Sinh hỏi: "Ta tới hỏi chàng, muội muội nhà chàng có vừa ý người nào trong thônkhông?"
"Người vừa ý? Chuyện này không có nghe nó đề cập qua, lúc trước ngược lại có một người tên là Chu Thắng ở thôn Tây hình như có chút lui tới, bất quá đó đã là chuyện khi nó còn nhỏ. Như thế nào đột nhiên hỏi như vậy?"
Hải Đường trong miệng cắn táo ngọt Kim Sinh cho nàng, nghiêng đầu cười nói: "Lúc chàng và nương nói với Kim Ngọc chuyện tìm nhà chồng cho nàng, ta nhìn vẻ mặt của Kim Ngọc, mới đầu có chút thẹn thùng, sau đó thì lại như là có chút hưng phấn, nhưng nghe hai ngườicàng kéo càng xa, nàng tựa hồ lộ ra một chút mất hứng. Ta thấy, đích thị là nàng đã sớm có người trong lòng, chỉ có điều còn chưa có ý định nói ra."
Kim Sinh giật mình, hắn là nam nhân trung thực, nơi nào biết được nữ hài tử sẽ có nhiều tâm tư này, nhưng nghe Hải Đường vừa nói như vậy, lờ mờ nghĩ lại, phảng phất đích thật là như vậy . Lúc trước hắn vẫn cho rằng đó là bởi vì Kim Ngọc có chút xấu hổ, không muốn ở trước mặt bọn họ đề cập đến chuyện này, nhưng hôm nay nghe Hải Đường phân tích một phen, cũng không khỏi cảm thấy nàng nói có vài phần đạo lý.
"Nương tử, nếu Kim Ngọc đã có người trong lòng, vậy chúng ta trực tiếp nói chuyện với muội ấy, hỏi rõ ràng là ai, sẽ tìm người nọ không được sao?"
Hải Đường kéo tay Kim Sinh qua, đem hạt táo nho nhỏ vừa ăn xong nhả trong lòng bàn tay của hắn, cười nói: "Chàng làm sao có thể hiểuđược tâm tư nữ hài tử? Kim Ngọc tuy không phải người hay thẹn thùng, nhưng đến cùng cũng là đại cô nương, nếu chàng đi tìm người nọ, lại bị người một ngụm từ chối, vậy sau này mặt mũi của Kim Ngọc phải đặt ở đâu?"
Kim Sinh gãi gãi đầu: "Nương tử nói có lý, vậy chủ ý vừa rồi nàng định nói là cái gì?"
Hải Đường trừng mắt nhìn nói: "Có câu nói chàng đã từng nghe chưa, gọi là lạt mềm buộc chặt."
"Lạt mềm buộc chặt?" Kim Sinh không có đọc qua sách, tự nhiên là chưa từng nghe qua, vội vàng lắc đầu.
"Lạt mềm buộc chặt chính là, chúng ta phải có biện pháp, làm cho người trong lòng của Kim Ngọc sốt ruột đi ra, còn muội muội chàng nữa, nếu như nàng bị ép, cũng nhất định sẽ nói ý nghĩ thực sự trong lòng mình ra."
Kim Sinh nghi hoặc nhìn xem Hải Đường: "Nương tử, vì sao nàng nói... Ta tựa hồ nghe không hiểu?"
Hải Đường cười cười hì hì, tiến tới bên tai K