Hải Đường Nương Tử

Hải Đường Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324102

Bình chọn: 10.00/10/410 lượt.

muốn dẫn nàng trở lại trong thôn.

"Ông chủ, đến tính tiền." Hải Đường hô một tiếng, nàng nghiêng mặt đi, ánh nắng ngã về tây chiếu vào trên mặt của nàng, chiếu ra một nhan sắc mỹ lệ, hai người nam tử mặc quần áo màu xanh đứng gần quán trà, luôn cúi đầu khi nhìn thấy Hải Đường nháy mắt thần sắc lập tức đại biến, hai người giật mình tại chỗ.

"Phó tướng, ngài thấy không?" Một người trong đó thấp giọng hỏi.

"Thấy được, thật giống..." Tên còn lại cũng nhìn qua Hải Đường suy nghĩ xuất thần.

"Có cần đi bẩm báo với tướng quân hay không, hắn đã tìm thật lâu rồi."

"Chậm đã, " phó tướng kia đưa tay ngăn lại, "Ta và ngươi cũng biết tướng quân tìm nàng sắp điên rồi, nếu vạn nhất cô gái này cũng không phải, đây chẳng phải là lại làm cho tướng quân không vui sao? Phải đi tìm hiểu kỹ rồi nói sau. Liên huynh đệ, nàng sắp đi rồi, chúng ta cùng đi qua nhìn một cái."

Hai người ăn mặc áo xanh, thấy Hải Đường rời khỏi quán trà, cũng xa xa mà đi theo phía sau Hải Đường.

"Tẩu tử..." Tiểu Phúc nhi từ trong đám người chui ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, trán đầy mồ hôi, vừa thấy Hải Đường đã hưng phấn mà khoa tay múa chân kể cho nàng nghe biểu diễn đặc sắc vừa rồi, nói đến chỗ kích động, nước bọt đều văng đến trên mặt Hải Đường.

"Tẩu tử, muội chiếm được vị trí tốt, đáng tiếc tẩu không tiến vào xem cùng." Tiểu Phúc nhi cong miệng, tiếc nuối.

Hải Đường móc khăn tay trong ngực ra lau mồ hôi cho tiểu Phúc nhi cười nói: "Nghe muội nói hình như rất thú vị, nếu muội thích, lần sau chúng ta lại đến trấn trên, được không?"

"Được được, lần sau muội còn muốn xem chui vào vòng lửa, còn có thiệt nhiều thiệt nhiều đồ vật đẹp mắt." Phúc nhi cọ ở trong ngực Hải Đường, hôm nay lần này đi ra, lộ vẻ cực kỳ cao hứng.

Hải Đường vuốt vuốt tóc có dính mồ hôi ướt nhẹp của Tiểu Phúc Nhi, ôn nhu nói: "Giờ cũng không còn sớm, chúng ta nên nhanh chóng trở về, bằng không nương sẽ sốt ruột."

Phúc nhi hì hì cười cười: "Còn có đại ca không gặp được tẩu tử cũng sốt ruột nữa nha!"

"Ngươi cái này nha đầu linh tinh." Hải Đường cười gắt một cái, dẫn Phúc nhi, phụ giúp đầy xe chở đồ vật trở về.

Chỉ là nàng không biết, ở phía sau của nàng, có hai nhóm người đang theo dõi nàng.

Từ trấn Khê Thủy trở lại thôn Phúc Duyên đường xá không xa, bất quá các nàng mang theo nhiều đồ vật, đi một hồi đã cảm thấy mệt mỏi, đến bờ sông, Hải Đường định nghỉ ngơi chốc lát. Xoắn khăn lau mồ hôi, lại cảm thấy có chút khát nước, Phúc nhi đã nói, nàng qua bên kia múc ít nước suối.

Hải Đường nhẹ gật đầu, dựa lưng vào cây đại thụ thoáng nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Soạt soạt, soạt soạt..." Sau lưng có người dùng ngón tay đâm lấy bờ vai của nàng, Hải Đường híp nửa mắt cười nói ra: "Phúc nhi, ầm ỹ cái gì, uống nước xong cần phải đi."

"Hắc hắc, tiểu nương tử, ngươi cũng không phải muốn theo chúng ta sao." Âm thanh này vừa cứng lại thô, còn mang theo giọng mũi khàn khàn, ở đâu là Phúc nhi? Hải Đường cả kinh, nhìn lại, đứng phía sau mấy người đàn ông mặt mũi dữ tợn lỗ mãng, không có ý tốt mà chằm chằm vào Hải Đường.

Trong lòng nàng khẽ giật mình, đứng lên lui lại mấy bước, nhìn chung quanh, yên tĩnh không người, tiểu phúc nhi đi lấy nước còn chưa có trở lại.

Trong đầu Hải Đường trăm ngàn ý niệm, những người này xem xét liền biết không phải là người lương thiện gì, không phải cướp của chính là cướp sắc, nàng chịu đựng kinh hoảng, vững vàng hỏi: "Các ngươi là người nào, muốn làm cái gì?"

Tên Tứ Thử kia nhìn Hải Đường sắp chảy nước miếng ra, mắt hí cười, thật không đứng đắn nói: "Tiểu nương tử, một mình ngươi lẻ loi trơ trọi đứng ở chỗ này thật tịch mịch, chúng ta muốn mang ngươi trở về núi, hưởng phúc mua vui, cũng bồi đại ca chúng ta đùa giỡn một chút, nói không chừng còn có thể làm áp trại phu nhân nha!"

Hải Đường xem bốn người bọn họ đều là cao lớn vạm vỡ, thân thể khoẻ mạnh, mình là một nữ nhân tay trói gà không chặt, làm sao có thể đấu lại bọn họ? Nếu vạn nhất Phúc nhi trở về, làm liên lụy tới nàng càng không tốt, nàng quyết định chủ ý, cũng không hoảng loạn nữa, nói ra: "Các vị đại ca đã cất nhắc như vậy, ta đây sẽ đi với các ngươi đến sơn trại."

Nàng đáp sảng khoái như vậy, ngược lại làm những người kia thật bất ngờ, bất quá dễ dàng như vậy, thật đúng là tự nhiên chui tới cửa. Tên Nhị ca kia là người khôn khéo, sợ tiểu nương tử này trên đường sẽ nghĩ ra âm mưu quỷ kế nên phân phó mấy huynh đệ trói hai tay hai chân nàng lại, ngay cả mắt cũng che lại, nhét vào trong vải bố, khiêng về Lương Sơn.

Hai người mặc áo xanh, xa xa đã thấy một màn này, tiến lên ngăn cản, nhưng vẫn bị Lý Uy ngăn lại.

"Phó tướng, ngươi ngăn cản ta làm gì nha? Tiểu thư đã bị đám thổ phỉ kia bắt đi!" Liên Viễn bắt đầu sốt ruột.

Lý Uy trừng mắt liếc hắn một cái, suy nghĩ một lát hỏi: "Ngươi có thể xác định, người nọ quả thật là tiểu thư?"

Hắn gãi gãi đầu, kỳ thật cũng không dám khẳng định: "Là... chính là rất giống..."

"Chúng ta đang ở Tây Uyển, không thể tùy tiện bại lộ thân phận, nếu không xác định người nọ là tiểu thư, chúng ta tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ."

"Thế nhưng mà, thế nhưng


XtGem Forum catalog