Pair of Vintage Old School Fru
Hải Đường Nương Tử

Hải Đường Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324050

Bình chọn: 9.00/10/405 lượt.

n có một loại nhiệt huyết và phóng khoáng, thân thể của hắn to lớn, lúc rèn sắt, mỗi một cái chùy rơi xuống boong boong đều có lực, hắn thoạt nhìn là một người thành thật, đối với A Mạn hẳn là vô cùng tốt...

Lúc nhỏ, Dung Tú Thần luôn rất chắc chắc A Mạn chính là thê tử của hắn, bọn họ lớn lên cùng nhau, hắn sủng ái nàng, yêu thương nàng, nhưng đến cuối cùng, nàng lại nói, Tú Thần ca ca, muội luôn xem huynh là ca ca của muội a!

Người nàng vừa ý, lại là Kim Sinh một nam nhân như vậy.

"Tướng quân, nếu ngài đã thấy được tất cả, đã từ bỏ A Mạn tiểu thư, vì cái gì... Vì cái gì không trở lại Hoa Triếu, còn muốn ở lại chỗ này làm gì? Nếu như bị người Tây Uyển quốc phát hiện, chúng ta sẽ rất phiền toái." Trên đường đi Lý Uy một mực lo lắng vấn đề này, bọn họ dù sao không phải dẫn binh xuất chinh, hơn nữa thân phận đặc thù, ba người bọn họ nếu thật sự bị người Tây Uyển quốc phát hiện, đích thật là sẽ vô cùng phiền phức.

"Ta và A Mạn là thanh mai trúc mã, cho dù nàng không thể trở thành thê tử của ta, có thể coi như là muội muội của ta. Nếu nàng nhớ ra tất cả, muốn trở lại Hoa Triêu, ta tất nhiên phải dẫn nàng về. Ta thấy vẻ mặt vừa rồi khi nàng nhìn thấy ta, chưa chắc cái gì cũng quên, chờ chúng ta dàn xếp tốt, lại tìm một đại phu y thuật tốt nghĩ biện pháp chữa trị cho nàng."

Dung Tú Thần đi đường xa như vậy, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vừa rồi nhìn thấy Hải Đường, lại đau lòng một trận, lúc này cái gì cũng không muốn nói không nghĩ nữa, nằm ở trên giường nhắm mắt lại nói: "Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát."

Hắn cố giả vờ biểu lộ không có chuyện gì để người khác không nhìn ra, nhưng Lý Uy, Liên Xa là tâm phúc của hắn làm sao dấu diếm được? Hai người cũng cảm khái một hồi, yên lặng ra khỏi phòng, đóng cửa phòng, cũng không nói thêm gì nữa.

Hải Đường đi ra khỏi khách điếm, mới phát hiện vừa rồi trên sân bãi vô cùng náo nhiệt đã kết thúc. Nhìn qua, có một số cửa hàng đã thu dọn về nhà, còn có một số chưa rời đi cũng đang đang thu thập đồ đạc, một lần hội họp lớn như vậy, không ít cửa hàng đều thắng lợi trở về, còn có một số vốn không có tên tuổi cũng dựa vào lần này mà xuất hiện, xem như tạo danh tiếng.

Hải Đường đi qua, nhưng lại không thấy bóng dáng Kim Sinh. Cửa hàng vẫn còn, thế nhưng chùy sắt ném xuống đất, trống rỗng làm cho người nhìn hoảng hốt.

Hải Đường đang muốn quay đầu đi tìm Kim Sinh , hai chân đột nhiên bị người ôm lấy, Tiểu Phúc Nhi kéo cuống họng hướng nàng hô hào: "Tẩu tử, tẩu tử, sao tẩu tử bỏ đi? Làm muội và đại ca rất lo lắng..." Nàng vừa nói vừa ô ô khóc, có lẽ sự kiện lần trước ở Viêm Lương Sơn đã thực sự hù dọa đến nàng.

Hải Đường nhìn bộ dạng nàng như vậy, vừa buồn cười vừa khuyên nàng, nói: "Tốt rồi tốt rồi, Phúc Nhi đừng khóc, tẩu tử không có bỏ đi. Muội nhìn, tẩu vẫn không phải đang khỏe mạnh đứng trước mặt muội sao? Đại ca muội đâu rồi?"

Phúc Nhi nâng hai mắt đẫm lệ lên, trên mặt còn treo nước mũi, cong môi chỉ xa xa nói: "Đại ca đi tìm tẩu."

"Đi chỗ nào tìm?" Hải Đường hướng phía nàng nhìn qua, đâu có bóng dáng Kim Sinh?

"Đại ca nói huynh ấy đi tìm tẩu, chưa nói đi chỗ nào tìm, huynh ấy phân phó muội nếu nhìn thấy tẩu, sẽ cùng tẩu ở chỗ này đợi huynh ấy, huynh ấy còn nói nếu không tìm thấy tẩu, sẽ trở lại chỗ này."

Hải Đường dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hiện tại Kim Sinh đã khẩn trương thành bộ dáng gì, nàng mang thai lại không thể đi loạn khắp nơi, nói sau nếu vạn nhất đi ngỏ khác vậy thì càng phiền toái, liền kéo Phúc Nhi vẫn còn ở chỗ kia ngồi xuống.

"Vậy chúng ta ở chỗ này chờ a."

Phúc Nhi lau nước mắt, ôm cổ Hải Đường cọ xát: "Tẩu tử, tẩu đừng có đột nhiên biến mất như vậy nữa, lần đầu tiên muội thấy đại ca quýnh lên như vậy, cả muội cũng sợ hãi."

Nàng "Ừm" một tiếng gật đầu, trong lòng vừa ngọt lại vừa đau xót, nhịn không được nước mắt cũng đã tuôn ra vành mắt.

"Tẩu tử..." Phúc Nhi lại hô một tiếng, hai mắt rưng rưng đáng thương mà nhìn xem nàng.

Nàng sờ sờ bụng, chỗ đó đã ầm ỹ nổi lên "Không thành kế" rồi, "Tẩu tử... muội đói bụng..."

(không thành kế: kế vườn không nhà trống)

Đã hơn nửa ngày rồi, Tiểu Phúc Nhi bình thường ăn nhiều, kỳ thật đã sớm đói bụng, mà ngay cả Hải Đường cũng đã nghe được tiếng bụng nàng ọt ọt ọt ọt kêu gọi. Nàng nhìn bên kia phố vẫn còn bán đồ ăn vặt, liền kêu Phúc Nhi ngồi chờ, chính mình đi qua định mua hai cái bánh bao cho tiểu muội ăn.

Bánh bao thịt nóng hổi thơm ngon, thường ngày không đến trấn trên cũng rất ít ăn được, Hải Đường cầm bánh bao đang tính đi trở về, lại nghe sau lưng một giọng nói quen thuộc hướng nàng gọi: "Nương tử..."

Bất quá chỉ mới một lát, thế nhưng nghe được giọng Kim Sinh lại có một loại cảm giác dường như đã cách xa mấy đời. Hắn đứng ở cách đó không xa, lúc nhìn về phía Hải Đường, trong mắt cấp bách, vô cùng lo lắng đều biến thành mừng rỡ. Quanh đi quẩn lại, mặc kệ nàng ở nơi nào, hắn vẫn có thể tìm được nàng.

Nhìn thấy Kim Sinh một khắc này, Hải Đường chỉ cảm thấy trong lòng an tâm, cái loại cảm giác an ổn ấm ấm áp áp này rất nhanh lan tỏa toàn thân của