
ũng không có nửa điểm bắt buộc.
Kim Sinh trong lòng chấn động, nhớ tới lời nương vừa nói, ngàn dặm nhân duyên đường quanh co, vậy đại khái chính là nhân duyên trời định đi a!
Nương Kim Sinh tìm người hỏi thăm ngày hoàng đạo, định sẽ là ngày mười tám tháng hai tới. Mà Hương Mai thì còn hai mươi ngày nữa sẽ được gả vào nhà ông chủ Đồng ở trấn trên, nương Hương Mai cảm thấy nữ nhi gả cho gia đình phú quý cười đến không ngậm miệng được, chỉ là sính lễ chất đầy nhà nhỏ của bọn họ.
Đối với nương Kim Sinh thì là vẻ mặt khinh thường, cái này có cái gì đáng giá phải cao hứng hay sao? Tới trấn trên, vào nhà người ta, nói thật dễ nghe chút ít là thiếp thất, nói khó nghe không phải là hầu hạ người hay sao? Nương Kim Sinh là loại người biết chuyện, bà không thấy cái này có gì đáng vinh quang.
Ngày Hương Mai xuất giá một đường diễn tấu sáo và trống, Kim Sinh đang trên núi nhặt củi, đã nghe được âm thanh ồn ào đến bên cạnh sườn núi liếc nhìn.
Phô trương coi như rất lớn, đến cùng là người có tiền, mọi thứ đều đầy đủ. Kiệu hoa được bốn người khiêng một đường xóc nảy mà xuống núi.
Kim Sinh nhìn cỗ kiệu càng ngày càng xa, phảng phất mang theo tiếng ca của Hương Mai trước kia một mực ở trong đầu hắn lượn lờ không đi.
Thật ra mà nói hắn đối với Hương Mai cũng không tính là yêu thương gì.
Lúc nhỏ, trong thôn cùng nhau chơi đùa mấy nam hài tử đều nói Hương Mai đẹp mắt, có đẹp hay không hắn ngược lại không để ý, hắn chỉ là thích nghe Hương Mai hát.
Thế nhưng nếu thật là muốn cưới vợ, hắn sẽ lấy Hương Mai như vậy sao?
Nếu muốn hỏi hắn, tựa hồ chính hắn cũng hiểu được là sẽ lựa chọn từ chối.
Hắn nhìn cổ kiệu chở Hương Mai chậm rãi đi xa, nhìn thấy nàng gả vào nhà ông chủ Đồng so với gia gia nàng còn lớn hơn vài tuổi, trong lòng cũng không thương tâm như mình tưởng tượng, ngược lại có loại cảm giác giải thoát, phảng phất bỏ tảng đá trong lòng xuống, thoải mái rất nhiều.
Trong nhà, tất cả mọi người đang chờ hắn ăn cơm. Kim Sinh vẫn ngồi ở bên cạnh Hải Đường, hôm nay nhìn nàng, đã mặc xiêm y mới, rất vừa người.
Nàng bới cho Kim Sinh thêm một chén nữa, bưng cho hắn.
Kim Sinh có chút xấu hổ, trầm thấp nói: "Đa tạ." Lại chôn đầu liều mạng lùa cơm.
Hôm qua trời trong gió mát, trong đống cỏ khô đặt ở sân nhỏ côn trùng kêu to, giống như đang ca hát.
Kim Sinh ngồi ở phòng ngoài, cầm nhánh dây đan sọt, phải tổ chức tiệc vui, rất nhiều đồ đạc phải bắt đầu chuẩn bị, trong nhà chỉ có hai cái sọt đâu đủ, thừa dịp nhàn rỗi hắn liền làm thêm vài cái.
Còn có mai mối, trang sức, hỉ bánh, trái cây... Thiệt nhiều đồ vật, bất quá những thứ này nương Kim Sinh đã nói đều để bà chuẩn bị.
Mùi hương nhàn nhạt được gió đêm thổi bay vào mũi của hắn, Kim Sinh nghiêng mặt qua, thấy Hải Đường ngồi xổm bên cạnh hắn dịu dàng cười nhìn xem hắn.
Nàng chỉ chỉ đồ vật trong tay Kim Sinh: "Ta tới giúp huynh."
Kim Sinh vội vàng đem ghế đẩu chính mình đang ngồi chuyển cho Hải Đường, lại để cho nàng ngồi, chính mình tắc ngồi bên cạnh làm việc.
"Cô biết làm sao?" Kim Sinh hỏi nàng.
Hải Đường lắc đầu: "Không, bất quá huynh dạy ta, ta sẽ biết. Hôm trước Phúc nhi dạy ta đan châu chấu, ta vừa học liền biết."
Kim Sinh kéo tay của nàng qua, non nớt mềm mại, nhìn qua là biết chưa từng làm việc nặng, hắn cuộn tròn lòng bàn tay Hải Đường lại: "Không cần, thứ này sẽ đâm vào tay cô, nếu đem tay của cô đâm rách sẽ không tốt. Nếu cô không ngại buồn bực, ở bên cạnh nhìn xem là được rồi."
Hải Đường hai tay đặt trên đầu gối, nâng đầu nhìn Kim Sinh đan sọt. Có lẽ là bởi vì nàng ở bên cạnh nhìn, Kim Sinh cảm giác tinh thần không có biện pháp tập trung lại, di động tay, nhưng trong lòng lại rối tinh rối mù, không biết bay đi nơi nào, không cẩn thận liền đâm vào tay, trên ngón tay thô lệ của Kim Sinh chảy ra một chút máu.
"A, huynh chảy máu." Hải Đường kéo tay của hắn qua, vẻ mặt ân cần.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì... Ta da dày thịt béo, chút thương tích ấy không tính là cái gì."
"Vừa rồi ta nói muốn đan, huynh nói sẽ đâm tay ta không tốt, như thế nào lúc này đâm tay huynh liền không có chuyện hả?"
Kim Sinh túng quẫn, ngẩng đầu nhìn Hải Đường, đôi mắt đen của nháy nháy, lộ ra ánh sáng linh động giảo hoạt.
Nương hắn nói Hải Đường là cô nương si ngốc, thoạt nhìn bất quá là ngày đầu tiên bị mang từ sườn núi trở lại, còn không có phục hồi tinh thần mà thôi.
Nàng mặc dù không nhớ nổi chuyện trước kia, nhưng người lại rất thông minh.
Kim Sinh đặt đồ vật trong tay xuống, nhìn xem Hải Đường, dừng một chút nói: "Hải Đường, ta tuy cứu được cô, nhưng cũng không thật sự muốn cô lấy thân báo đáp. Nếu cô cảm thấy không muốn gả cho ta, nói thẳng là được, không cần ủy khuất chính mình."
"Ta không có ủy khuất a." Hải Đường cười cười ngọt ngào với hắn, "Huynh là người tốt, huynh cõng ta từ chỗ đi nhìn qua sườn núi, lại từ sườn núi cõng ta trở về. Kim Sinh đại ca, huynh là người có lòng tốt, ta gả cho hunh thế nào lại ủy khuất đâu?"
"Cô…cô thật sự nghĩ như vậy?" Hắn vẫn có chút không thể tin được, Hải Đường một cô nương như vậy, ngày thường tựa như tiên nữ trên