Hải Dương

Hải Dương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321131

Bình chọn: 7.5.00/10/113 lượt.

gười lại, muốn cô!

“Anh có một đôi…” Cô ôm anh, áp sát mặt vào ngực anh, ngáp một cái rồi mở miệng lầu bầu.

“Hả?” Anh nghe không rõ, lên tiếng hỏi.

“Một đôi… bàn tay thần kì….” Cô buồn ngủ, lầu bầu lặp lại.

Anh buồn cười ép buộc bản thân tự mình xem trần nhà, ở trên không miêu tả đường dây máy móc phức tạp, tránh cho anh không nhịn được lại dùng bàn tay thần kì chạy tới cơ thể cô, vuốt ve những địa phương khác.

Không bao lâu, anh phát hiện cô ngủ thiếp đi, mấy hôm nay, cô đều như vậy ở trong lòng anh mệt mỏi ngủ thiếp.

Một cảm giác mềm mại xa lạ xông lên, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc cô.

Sáng hôm nay, anh tạm thời có chuyện bị Cảnh Dã gọi đi, cho nên nhờ cô trong giúp ba đứa bé, khi trở về chỉ thấy mấy đứa nhóc vây quanh cô, dùng những câu chữ có hạn cùng cô khoa tay múa chân diễn đạt, không biết đang nói cái gì.

Anh lúc đầu còn lấy làm kinh hãi, sau mới phát hiện bọn họ nói tên là tên giả tiểu Ảnh lúc đó dùng để giúp bọn chúng làm hộ chiếu.

Cerberus, Minotaur, Wolf.

Phát hiện thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, cô hỏi ngược lại.

“Có gì không đúng sao?”

Nhìn cô gái trước mắt, không biết tại sao anh bật thốt lên: “Đây không phải tên bọn chúng.”

“Thật sao?” Cô nhìn anh, “Vậy tên mấy đứa nhóc là gì?”

Anh không biết trả lời thế nào nên im lặng.

“Mỗi người đều muốn có cái tên của chính mình, mấy đứa nhóc nghĩ rằng đấy chính là tên của chúng.” Cô đưa tay sờ nhẹ cánh tay anh, dịu dàng hỏi: “Em thích mấy đứa nhóc, em muốn giúp, anh có thể nói cho em biết chuyện gì xảy ra không?”

Hải Dương nhìn gương mặt dịu dàng của cô, biết là cô nghiêm túc.

“Trước khi đến đây, bọn chúng bị người ta giam lại.”

“Bị ngược đãi?”

“Cũng không sai biệt lắm.” Anh nhìn ba đứa bé ngồi trên bàn ăn bánh ngọt, tình trạng sức khỏe hay khí sắc của bọn chúng so với hai tháng trước lúc rời khỏi nơi quái quỷ kia, tốt hơn rất nhiều. “Tình huống cụ thể anh không rõ ràng lắm, nhưng em có thể nhìn ra được, bọn chúng không được lớn lên trong hoàn cảnh bình thường.”

“Em cũng vậy, không phải được lớn lên trong hoàn cảnh bình thường.” Cô cười tự giễu, sau đó nghiêm nghị hỏi: “Đây là nguyên nhân mà mấy đứa bé không được cơ quan phúc lợi giúp đỡ sao?”

Cô thật sự rất nhạy cảm.

“Ừ.” Anh gật đầu, “Bọn chúng cần được giúp đỡ, nhưng cơ quan phúc lợi cũng không có biện pháp giúp được.”

“Nhưng các anh có thể.”

Anh liền nói: “Hiểu Dạ có thể.”

Vốn nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục hỏi, nhưng chỉ cần hỏi tiếp sẽ biết được những chuyện liên quan tới mình, trong nháy mắt đó, anh không tự chủ được cảm thấy căng thẳng, anh còn chưa chuẩn bị xong đáp án, anh không thể nghĩ ra được có thể kể rõ ràng anh gặp gỡ những đứa bé kia như thế nào, cũng không thể tránh được đáp án tại sao anh lại tham dự vào trong đó.

Anh lại một lần nữa kinh ngạc, bởi vì cô vừa cười vừa ôm cánh tay anh, nói: “Nếu muốn ở đây sống, trừ việc học tiếng trung còn phải có tên tiếng trung, hay anh là phiên dịch cho em, tiếng anh của em đúng là nát bét!”

Nói xong, cô cứng rắn kéo anh đến chỗ mấy đứa bé, sau đó cầm từ điển, hết sức nghiêm túc cùng bọn nhóc chọn tên tiếng trung.

Cả một buổi chiều và buổi tối, cô và bọn nhóc chỉ ngồi tìm tên.

Cô gái này đúng thật là không thể tưởng tượng nổi…

Cô nhiệt tình, trong sáng, dịu dàng, thiện lương.

Ôm cô gái đang nằm ngủ say trong ngực, anh lại có chút lo lắng.

Cô nói chuyện quá thuận lợi khiến cô thấy sợ, anh tại sao lại không?

Từ trước tới nay, anh không nghĩ mình có thể ở bên cạnh một người phụ nữ nào, cho dù anh cũng từng vọng tưởng, nhưng anh cũng không nghĩ mình sẽ kết hôn với người nào đó, cùng sống đến bạc đầu.

Anh không hề nghĩ đến, gần như không dám nghĩ, cho đến khi gặp cô——

Hô nay khi cô kéo anh tới chỗ mấy đứa nhóc, vùi đầu nghĩ tên cho bọn chúng, nhìn cô túm cánh tay anh rồi mỉm cười, anh lại có loại ảo giác anh có thể cùng cô ở cạnh nhau đến già.

Nếu là cô, anh có thể thấy bộ dạng cô mang thai, cho con bú, hay kéo anh đi dạo phố mua quần áo cho con.

Rồi anh lại giống như thấy bộ dáng cô khi về già, khóe mắt đuôi mày có nếp nhăn, có tóc trắng, lại vẫn như cũ, khoác tay anh, kéo tay anh, dắt tay anh—— cười.

Anh có thể nhìn thấy.

Nếu như là anh.

“Thì ra anh không phải là trời sinh đã đầu trọc”

Sáng sớm tỉnh lại, phát hiện anh vẫn còn ở đây, Đào Hoa có chút ngạc nhiên.

Có lẽ là lo lắng cho mấy đứa bé, nên anh luôn rời đi trước khi cô tỉnh dậy.

Cho nên, khi cô còn ngái ngủ, đi vào phòng tắm chuẩn bị đánh răng, lại nhìn thấy anh cầm dao, định cạo đầu, thì những lời mơ hồ này đã bật thốt ra rồi.

“Không phải.” Anh mở miệng trả lời, vẫn tiếp tục cạo.

Thấy anh từ trong gương nhíu mày nhìn cô, Đào Hoa đỏ mặt, lẩm bẩm nói: “Xin lỗi.”

Khóe miệng anh hơi cong, không nói gì.

Đào Hoa nghiêng đầu, nhìn đầu của anh, không nhịn được nói: “Em có thể sờ một cái được không?”

“Hả?”

“Đầu của anh.” Cô chớp chớp hai mắt.

Nghe vậy, Hải Dương dừng động tác, từ trong gương nhìn vẻ mặt tò mò của cô mới buồn cười xoay người lại.

“Anh phải ngồi xuống, anh cao như vậy, em làm sao sờ được?” Cô lẩm bẩm vẫy vẫy tay muốn anh ngồi xuống.

A


Insane