
áo sư Vương dù sao cũng là người đã sinh đứa bé, có kinh nghiệm, vì vậy ngày nào đó bà cầm thực đơn thật dài cho lão An nhìn, nói: "Ông à, ông xem một chút như vậy được không?"
Lão An ở trong lòng cười trộm: bà là chuyên gia, như thế nào vẫn còn muốn hỏi tôi đây? Nhưng mà trên miệng ông vẫn làm ra vẻ nói: "Làm được làm được. . . . . ."
Tiếp đó Tiểu Phàm và Đông hoàn toàn không rảnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt đồng thời dời đến chỗ cánh cửa, bởi vì không chắc lúc nào thì hai lão nhân gia liền đột nhiên lại xuất hiện.
Quả nhiên, cửa rắc rắc một tiếng, trong tay giáo sư Vương giơ lên một bình giữ nhiệt liền đi vào, bà liếc mắt nhìn hai người chăm chú nhìn mình một cái, nghi ngờ hỏi: "Hai đứa ngẩn người gí thế?"
Tiểu Phàm nở nụ cười với Đông Thần, trong ánh mắt có ý tứ là: xem đi xem đi, mẹ đến, cha còn có thể xa sao?
Giáo sư Vương mở bình giữ nhiệt ra, hương vị tươi mới của canh xương nồng đậm liền tràn ra ngoài. Bà cẩn thận rót một chén, đưa đến trước mặt Đông Thần nói: "Đến, nhanh nhanh uống, mẹ đã hỏi bác sĩ, bây giờ có thể bồi bổ cho con một chút canh xương, có trợ giúp xương cốt mới sinh trưởng dung hợp."
Tiểu Phàm cười há mồm: "Mẹ, mẹ là tính toán lấy gì bổ nẩy sao?" Chỉ là cô vừa mới nói xong cũng vội vàng che miệng, chạy đi —— bởi vì mùi canh thịt này khiến cho bụng của cô từng đợt co quắp, quặn quại giống như là muốn đem tất cả trong bụng cô gì đó cũng muốn phun ra.
Theo động tác Đông Thần đứng dậy, chén trong tay anh nghiêng sang một bên, vì vậy canh vãi. . . . . .
Giáo sư Vương bất đắc dĩ nhìn anh một cái, oán trách nói: "Con khẩn trương cái gì, nó đây là nôn nghén, tình trạng bình thường."
Đông Thần vẫn là không yên lòng: "Mẹ, mẹ đi xem Tiểu Phàm một chút đi, nhìn dáng vẻ cô ấy rất khó chịu. Đúng rồi, này canh về sau ngài cũng đừng hầm, gần đây con cũng không có khẩu vị uống gì."
Giáo sư Vương nhìn cái bộ dáng kia, tươi cười thay anh sửa sang góc chăn xong, xử lý một chỗ mới vừa rồi bị ướt nhẹp, nói: "Vậy mẹ liền cùng Tiểu Phàm đi ra ngoài hít thở không khí mới mẻ, canh này con là phải uống, con phải nhanh khỏe lại." Bà lại dặn dò vài vấn đề một chút, lúc này mới đứng dậy đi tìm Tiểu Phàm.
Đông Thần bưng chén lên một hơi liền đem cả chén uống hết đi, sau đó anh mới gọi điện thoại cho Đổng cục, anh tính toán, chuyện lật đổ bí thư Bàng cũng là thời điểm chỉnh sửa chỗ đó.
Đổng Kiến Dân mấy ngày nay rất lo lắng, đã nhận được tin tức nói là bên kia bí thư Bàng đang chuẩn bị phản kích, nếu để cho bọn họ tranh trước, nói không chừng đen cũng bị nói thành trắng. Nếu như là vậy Dịch Đông Thần kia không gánh nổi không nói, cái chức trưởng cục công an này của anh cũng không hy vọng sống yên ổn.
Không tồi đợi chừng mấy ngày sau Đông Thần rốt cuộc điện thoại tới, chỉ nghe anh nói: "Đổng cục, gần đây tình huống như thế nào rồi?"
Đổng Kiến Dân: "Tiểu Dịch, cậu có thể tình là gọi điện thoại tới rồi. Bên kia thư ký Bàng đã đợi không kịp, cậu là tính thế nào đây?"
Đông Thần khẽ mỉm cười: "Cậu trước tiên đem tư liệu trong tay chúng ta đưa một phần cho người phía trên phái xuống, sau khi đưa xong nắm chặt thời gian lấy danh nghĩa tư pháp ban bố một thông báo hiệu đính, đem cái gọi là chứng cứ lúc trước trong truyền thông ra phủ định. Chuyện tiếp theo xác định người cấp trên nói như thế nào đi."
Phát ra thông báo hiệu đính này là phòng ngừa bí thư Bàng bọn họ níu lấy truyền thông điều này bỏ sót mượn đề tài để nói chuyện của mình, đồng thời cũng nắm được quyền chủ động, mà đem chuyện này giao cho người cấp trên, cũng có thể khiến cho bọn họ không đếm xỉa đến. Đổng cục nở nụ cười, anh chờ cũng không phải là một câu nói của Đông Thần à.
Cùng thời gian, lão Phương nhận được tin tức đến từ nhiều người khác nhau, có người cho đưa lên chứng cứ cho ông, có người gọi điện thoại tìm ông nói chuyện phiếm, vô tình hay cố ý cũng nhắc đến gần đây truyền thông náo nhiệt sự kiện thư ký Bàng truyền ra, còn có người trực tiếp tới cửa nhà ông đòi uống trà. . . . . .
Lão Phương nhìn lão An không mời mà đến, sáng tỏ mà cười một phen: "Trà trong nhà của ông nhưng là so với tôi quý giá gấp mấy lần, tôi đều không tới cửa đòi uống trà, ý tứ của ông không tôi ông già tôi đây chiêu đãi nha."
Lão An không khách khí chút nào đi vào, cười nói: "Lão gia hỏa, tôi đến làm gì ông không còn rõ ràng sao? Đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, chuyện lần trước tôi nói cho ông kia như thế nào?"
Lão Phương ngồi ở trên ghế xoay trái lại thoải mái: "Bạn bè nhiều năm như vậy, ông nên rõ ràng tính khí của tôi, tôi là người nhận thức sự thật, Thiên Vương lão tử mà nói cũng đều vô dụng!"
Lão An từ phía sau xách ra một chai rượu Mao Đài chính thống, vẻ mặt tươi cười: "Vậy ông sẽ không ngay cả vật này cũng không cần chứ?"
Lão Phương nhíu mày, trách cứ mà nói: "Cái người này là tính toán hối lộ Khâm sai Đại thần rồi sao?" Nhưng mà ông nhìn chằm chằm Mao Đài vài lần, sau đó lão Phương đối với rượu này có một chút nghiên cứu, lập tức liền nhận ra không giống, ông giật mình nói: "Đây là ông lấy ra từ trong nhà máy Quý Châu ngày xưa?"
Lão An gật đầ