
ià thấy Quân Kha xuất hiện, nhếch miệng nở nụ cười: "Anh gặp qua con gái của tôi sao? Dung mạo của nó rất đẹp, khi còn bé nó thích nhất là ca hát, nói là sau khi lớn lên muốn làm giáo sư dạy học sinh ca hát, kết quả nó thật làm giáo sư, vẫn là giáo sư đại học, đại học rất nổi danh. Bọn họ đều nói tôi không biết đời kia đã tu luyện có phúc lớn, thậm chí có một đứa bé xinh đẹp như vậy lại hiểu chuyện, anh biết không, nó mỗi tháng cũng sẽ gửi một số tiền lớn đến đây, tôi muốn nói với nó không cần, tuổi nó cũng không nhỏ, nên tìm người đàn ông xác định kết hôn. . . . . ." Nói xong lão già vỗ vỗ dây lưng quần của mình, lại đến gần một chút với Quân Kha nói: "Tôi chính là mang tiền đến cho nó, nó một đứa bé ở chỗ này cuộc sống khẳng định không dễ dàng."
Quân Kha thề anh bản ý là muốn rống lão già kia không biết Đông Nam Tây Bắc, sau đó trực tiếp làm cho người ta "Trục xuất" ông đi ra, nhưng là anh nghe lời này, thậm chí có chút không nhẫn tâm.
Phục vụ nghe được đều có chút ngán, lão già nói quá nhiều lần, ngược lại làm cho người ta có loại cảm giác gặp chị dâu Tường Lâm hiện đại, ông nói hiện tại ai muốn nghe ông nói những thứ này có được hay không. Vì vậy tất cả mọi người suy đoán, ông chủ lớn sẽ rất nóng nảy. Nhưng mà kết quả có chút ngoài ý muốn, Mạc Quân Kha thế nhưng chậm lại thanh âm hỏi lão già: "Bác trai, con gái bác tên gì?"
Lão già nhất thời lệ nóng quanh tròng, kéo tay của Quân Kha liền hô: "Tôi thấy được cậu sẽ biết rõ cậu tâm địa tốt, tôi nói với bọn họ, bọn họ đều không tin, vẫn để cho tôi đi, nhưng tôi vẫn không tìm được con gái của tôi. Cậu biết không, nó lên là Phương Phương."
Quân Kha đột nhiên có loại rất cảm giác không ổn, anh cực kỳ không muốn truy vấn một câu, họ gì.
Thời điểm khi ba chữ Vu Phương Phương xuất hiện ở trong lỗ tai anh, hiển nhiên chân mày của anh ngốc không được rồi, vốn là hai đường thẳng cũng mau nhíu chung một chỗ rồi.
Lão già cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Là con gái của tôi xảy ra chuyện gì? Cậu nói cho tôi biết, tôi chịu được. Đứa nhỏ này có cái gì uất ức đều không nói với người trong nhà, luôn là tự mình chịu đựng, tôi liền lo lắng nó bị người khi dễ." Nói xong ông làm ra một bộ dáng đánh nhau với người khác.
Thật là không thể tin được, Vu Phương Phương và người đàn ông trước mắt này là quan hệ cha và con gái, lão già đơn thuần hơn làm nổi bật lên con gái không có liêm sỉ. Quân Kha nghĩ, nếu như mà mình là lão già này, nếu là biết Vu Phương Phương ở bên ngoài này đã làm gì, đoán chừng đã sớm bị tức chết.
Đại khái bởi vì đồng tình, anh mang theo lão già đi về phía phòng nghỉ dành riêng để nghỉ ngơi, nói cho ông già là rất nhanh sẽ giúp ông liên lạc với con gái.
Lão già vô cùng cảm kích tấm lòng tốt của Quân Kha, đồng thời từ trong túi xách mang theo người lấy ra một chút đặc sản.
Mấy năm này đi theo người khác làm chút chuyện người khác không thấy được, bởi vì lo lắng đề phòng, Quân Kha rất ít khi ăn mấy phần cơm an ổn, giống như thời điểm lần đầu tiên gặp Tiểu Phàm như vậy bị người đuổi theo đánh cũng là chuyện thường xảy ra, những thứ kia hại qua người của anh, anh đều nhớ, cũng đều tìm báo thù; những thứ kia đã giúp người của anh, anh cũng đều nhớ, đang cố gắng báo ân, giống như Tiểu Phàm. Sau khi đi đến thành phố G, chuyên chú hơn phương diện buôn bán này, ngược lại cuộc sống trôi qua bình tĩnh, lòng của anh thế nhưng cũng giống như lão già nói thay đổi tốt hơn sao?
Quân Kha nở nụ cười, nhận lấy đặc sản trong miệng lão già, cắn một cái, thẳng thắn khen mùi vị tốt.
Vu Phương Phương nhận được tin tức, chạy đến quầy rượu, thấy cha và Quân Kha hai người vừa nói vừa cười, cô quả thực là trợn tròn mắt.
Có lẽ là vì đến gặp cha, Vu Phương Phương hôm nay ăn mặc thanh thuần hơn rất nhiều, mặt mộc không trang điểm xem cô đi lên thuận mắt rất nhiều. Lão già vừa nhìn thấy cô liền vui mừng đứng lên, hàm hàm kêu: "Nha đầu, cha đến thăm con."
Điều này hiển nhiên là trường hợp cha và con gái gặp mặt cảm động, Quân Kha lặng lẽ lui ra ngoài, đem không gian nhường cho bọn họ. Mà anh không biết, Vu Phương Phương nhìn bóng lưng của anh, ý nghĩ trong lòng càng thêm kiên định.
Kể từ ngày đó cô quyến rũ Mạc Quân Kha bị đẩy ra, cô cũng biết, người đàn ông này có thể tin. Cô ngắn ngủi mấy năm này, đã biết vô số người đàn ông, có thể ở trên người những người đàn ông kia lấy được tiền lấy được công việc, nhưng là cho đến nay không có được qua tôn trọng còn có thật lòng. Cô có lúc sẽ nghĩ, nếu như cô cũng giống như An Tiểu Phàm ra đời trong gia đình áo cơm không sứt mẻ, cô cũng có thể rất thanh thuần rất có phong cách. Có lẽ chính là bởi vì cái loại thiếu sót đó, cho nên anh mới có thể cảm thấy Mạc Quân Kha khó có được, lần đầu tiên không chỉ là vì tiền vì địa vị, mà thật lòng muốn cùng một người đàn ông tốt, cái loại tốt cả đời đó. . . . . .
**
Mua thuốc nước trở về, Tiểu Phàm thấy Dịch Đông Thần cầm điện thoại di động của cô, nghi ngờ hỏi: "Xem cái gì chứ?"
Đông Thần phục hồi tinh thần lại, giơ giơ điện thoại di động lên nói: "Đột nhiên nhất thời vui mừng muốn nhìn em một chút