pacman, rainbows, and roller s
Hai Người Đấu Hư Giường

Hai Người Đấu Hư Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326332

Bình chọn: 8.5.00/10/633 lượt.

i, mẹ vẫn là mẹ con."

Đông Thần: "Thật xin lỗi, mẹ tôi ở năm tôi mười ba tuổi ấy đã không thấy tăm hơi."

Âu Dương thật có loại cảm giác thở hổn hển không được, đúng là bà không có trách nhiệm làm mẹ đến cùng, thế nhưng năm đó công việc của bà mờ mịt, người nhà ông Dịch làm sao cam lòng đem đứa bé giao cho bà? Nhưng mà những năm này, bà cũng một mực chú ý con trai lớn lên, việc học của anh, công việc của anh, hôn nhân của anh, giống như làm mẹ không rơi xuống. Nếu không phải là người nhà ông Dịch ngăn cản, bà cũng rất muốn mang theo con trai ở bên người. . . . . . Đáng tiếc những thứ này nói ra liền thật giống lấy cớ.

Cách đó không xa đột nhiên một thanh âm truyền đến: "Tiểu Dịch, cậu không thể nói mẹ cậu như vậy." Gằn từng chữ coi như tiếng Trung lưu loát, chỉ là nghe giọng nói cũng biết không phải người Trung Quốc.

Âu Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn, cau mày, nhỏ giọng trách cứ: "NICO, anh đến làm gì?"

Người đàn ông ngoại quốc nhanh chóng bước đến gần bàn, ôm Âu Dương, một bộ dáng bảo vệ: "Tiểu Dịch, Âu Dương hai năm qua ở nước ngoài đánh liều vô cùng khổ cực, cậu lại có chưa có quan tâm đến cô ấy? Làm người đàn ông, từ nhỏ nên học được bảo vệ mẹ mình mẹ và người phụ nữ của mình, bởi vì các cô đều là phái yếu. . . . . ."

Đông Thần duy trì vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "Thật xin lỗi, đây là tôi và Âu Dương nữ sĩ đang nói chuyện, còn chưa tới phiên anh nói gì."

NICO cả khuôn mặt và cổ cũng bắt đầu ửng hồng, ông ta tâm tình kích động nói: "Chờ tôi và mẹ cậu kết hôn, tôi liền coi như là ngang hàng với ba của cậu đi, cho nên hôm nay lời này tôi nhất định phải nói!"

Đông Thần sửng sốt một chút, sau đó phản ứng giống như nghe được chuyện cười, nhếch khóe miệng lên: "Kết hôn? Anh và Âu Dương nữ sĩ? Xin lỗi, tôi thật sự là không thể tin, anh xác định không phải vui đùa một chút hay sao?" Anh quay đầu đùa cợt mà đối với Âu Dương nữ sĩ nói: "Ở tại trước khi bà nhúng tay vào cuộc sống hôn nhân của tôi, bà có phải cũng có thể nghiêm túc lo lắng về cuộc sống của mình hay không, đã nhiều năm như vậy, trừ tìm dạng người giống như anh ta tiểu nam sinh vui đùa một chút, bà có nghĩ qua muốn quyết định xuống không?" Dĩ nhiên trong miệng Đông Thần anh nói chính là chỉ người đàn ông ngoại quốc tên NICO.

Âu Dương còn chưa lên tiếng, NICO đã nói: "Cậu lại không ở bên cạnh Âu Dương, làm sao biết cô ấy không chăm chút rồi, những người đàn ông trước kia là không hiểu được cô ấy, giống như cậu bây giờ. Mà tôi không giống vậy, tôi sẽ đối tốt với cô ấy, tôi sẽ cưới cô ấy, bởi vì tôi yêu cô ấy!" Anh trực tiếp đặt một cái hôn rơi vào cái trán Âu Dương, hơn nữa ba chữ cuối cùng còn rống đặc biệt lớn tiếng, cơ hồ là người cả quán cà phê đều nghe được, mọi người đối với chuyện lần này đều chú ý.

Trong này cũng bao gồm Tiểu Phàm vừa mới vào cửa, Tiểu Phàm đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông ngoại quốc của Âu Dương nữ sĩ trong truyền thuyết kia, bộ dáng người nọ thoạt nhìn cũng chỉ ba mươi mấy tuổi, tuổi tác so với Đông Thần cũng không sai biệt lắm. Tiểu Phàm dĩ nhiên thừa nhận đầu năm nay chị em yêu nhau rất bình thường, nhưng mà bây giờ tình huống khác, người đàn ông ngoại quốc và Âu Dương nữ sĩ cơ hồ có thể làm mẹ con rồi. . . . . . Dưới tình huống này, ba chữ "Anh yêu em" liền thay đổi phải cực kỳ tế nhị, trong đó tính là thật sự làm cho người ta thắc mắc.

Âu Dương đối với NICO khẽ mỉm cười: "Tốt lắm, đừng làm rộn tiểu tử kia, không thấy nó đều sợ choáng váng sao?"

NICO cao giọng rống: "Anh nói là thật, mấy năm này anh khổ luyện tiếng Trung, chính là muốn có một ngày cùng em cùng nhau trở về Trung Quốc, dùng phương thức của em nói cho em biết, anh yêu em, anh muốn cưới em." Nói xong, anh ta còn tượng hình tượng dạng quỳ xuống, bàn tay đến trong túi quần áo sờ soạng . . . . . . Chẳng lẽ là anh ta đang tìm nhẫn cầu hôn?

Kết quả tìm nửa ngày, anh chợt hô lên: "Oạch, chiếc nhẫn của anh ở trên một bộ quần áo, quần áo anh vừa mới để cho phục vụ cầm đi giặt. . . . . ." Nói xong anh hôn Âu Dương một phen, vội vàng nói: "Thân ái, anh đi một chút trở về, em chờ anh! Cần phải chờ anh!" Nói xong cũng hùng hùng hổ hổ chạy về phía khách sạn, ngay cả chạy qua bên cạnh Tiểu Phàm cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Đông Thần thở dài một cái: "Bà xác định kết giao là bạn trai, không phải là nuôi đứa bé sao?" Nói xong cái này, anh đi về phía Tiểu Phàm, không biết là người nào tìm Tiểu Phàm đến, lúc trước anh gọi điện thoại cho Tiểu Phàm chính là không muốn làm cho cô tham gia đến chút chuyện tình ngổn ngang này, xem một chút phản ứng người xung quanh, trường hợp này thật sự chính là một màn hoang đường.

Âu Dương bình tĩnh ngồi xuống, tiếp tục uống cà phê.

Tiểu Phàm vẫn giữ vững trạng thái giật mình, Đông Thần đã nhận lấy túi mua đồ trong tay cô, lôi kéo cô đi về nhà. Trên đường Đông Thần hỏi cô buổi tối tính toán làm món ăn gì —— điều này hiển nhiên là dùng với nói sang chuyện khác .

Tiểu Phàm tiêu hóa một lúc lâu mới mở miệng: "Người đàn ông ngoại quốc đó gọi điện thoại cho em, khóc kêu nói, anh và mẹ anh muốn