Polly po-cket
Hai Người Đấu Hư Giường

Hai Người Đấu Hư Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327114

Bình chọn: 7.00/10/711 lượt.

ao cho mẹ làm, con yên tâm, người làm việc ác trốn không thoát đâu."

"Mẹ, mẹ cũng cẩn thận một chút, người bắn tên sau lưng bắn là đáng sợ nhất, hắn dám đụng đến chúng ta, nói không chừng ngay cả mẹ cũng sẽ không bỏ qua, mẹ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!" Tiểu Phàm có chút lo lắng.

Âu Dương sờ sờ đầu của cô: "Lo lắng mẹ cái gì, NICO vẫn một tấc cũng không rời theo sát mẹ, nếu không phải là mẹ ngăn cản, anh ta đoán chừng cũng sẽ cùng vào bệnh viện, có anh ta ở đây, người bình thường vẫn là không dám đến gần."

Đang lúc nói chuyện, một thanh âm thật xa xôi liền truyền đến, là Lý Phỉ: "Em gái, em gái, Tiểu Dịch đã tỉnh lại, cậu. . . . . ."

Tiểu Phàm cơ hồ là lập tức từ trên giường ngồi dậy, nếu không phải là Âu Dương ngăn cản, cô hẳn là sẽ chân trần đi tới.

Âu Dương chuẩn bị xong giầy thay cô, bất đắc dĩ rống lên một tiếng: "Con lại quên mất bác sỹ dặn dò ư, con bây giờ không thể làm động tác kịch liệt, phải giữ vững tâm tình bình tĩnh, Đông Thần sẽ chờ con, cho nên không cần vội mấy giây này."

Tiểu Phàm đỏ mặt nở nụ cười, trong lòng mặc dù lo lắng, nhưng vẫn là nghe lời mới đeo giày thật tốt, trùm áo khoác lên, sau đó từng bước từng bước đi mà không phải chạy như lúc trước.

Đến cửa phòng bệnh của Đông Thần, cô dừng một chút, cửa phòng khép, có thể nghe có người ở bên trong nói chuyện: "Tiểu Phàm cô ấy có khỏe không?"

Đó là thanh âm của Đông Thần, mặc dù rất nhẹ, nhưng Tiểu Phàm vẫn là lập tức liền nghe đến. Cảm xúc phập phồng đưa tay đẩy cửa ——

Mọi người cảm thấy được mình nên tránh ra, để lại không gian cho đôi vợ chồng trẻ.

Trong phòng bệnh, máy móc vận hành tốt lành, mà hai người nam nữ trầm mặc một hồi, sau đó đến gần, đến gần, gần thêm nữa.

Tiểu Phàm duỗi tay đưa ra, để cho Đông Thần cầm, cười lên với anh: "Anh là tên khốn kiếp, không phải nói chỉ ngủ một lát sao, ngủ lâu như vậy là muốn làm người ta lo lắng chết à!"

Trên mặt Đông Thần tái nhợt cũng hiện lên nụ cười: "Nếu là anh không ngủ, làm sao cho em cơ hội thổ lộ tình cảm thật lòng nha. Chẳng qua lúc ấy anh ngủ được mơ mơ màng màng, nếu không em lặp lại lần nữa đi."

Tiểu Phàm cực kỳ xem thường không khách khí chút nào chào hỏi: "Nói gì nha, em không nhớ rõ em có nói qua cái gì."

Đông Thần cau mày ho hai tiếng: "Làm sao em có thể khi dễ người bị thương như vậy."

Tiểu Phàm: "Anh vẫn không thể khi dễ phụ nữ có thai!"

Trầm mặc, trầm mặc, vẫn là trầm mặc, trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng hít thở, mà rất rõ ràng, có một tiếng hít thở mặc dù rất nhỏ nhưng lại trở nên dồn dập.

Con ngươi Đông Thần không tự chủ phóng đại, khóe miệng nâng lên, hạ xuống, lông mày nhăn lại, giãn ra, cánh mũi lại khôi phục căng lớn . . . . . . Tóm lại thái độ tuyệt đối muôn màu muôn vẻ.

Tiểu Phàm nhìn không khỏi bật cười: "Anh đây là nét mặt gì nha."

Đông Thần di chuyển lên, muốn ngồi dậy một chút, nhưng bởi vì trên đùi vô lực, cho nên động tác rất khó khăn. Tiểu Phàm thấy thế lập tức dìu anh lên, lại lót gối đầu.

Trong quá trình này Đông Thần một mực gọi: "Em ngồi xong đừng cử động, cẩn thận đứa bé. . . . . ." Rất dễ nhận thấy Tiểu Phàm không nghe lời của anh.

Đợi cuối cùng sau khi ngồi vào chỗ của mình, anh thở dài một cái, đưa tay ở trên bụng của Tiểu Phàm nhẹ nhàng vuốt ve: "Con à, thật xin lỗi, ba vô dụng, con mệt mỏi sao?"

Tiểu Phàm hì hì bật cười một tiếng: "Anh khốn kiếp, chỉ lo đứa bé, làm sao lại không hỏi em một chút?"

Đông Thần liếc mắt nhìn đồng phục trên người Tiểu Phàm, khẽ mỉm cười: "Hai chúng ta thật là trời sinh một đôi, ngay cả nằm viện đều là cùng nhau, quần áo này mặc ở trên người chúng ta giống như trang phục tình nhân, em cứ nói đi?"

Thời điểm nhìn lại Tiểu Phàm, anh có chút luống cuống, đưa tay ở trên mặt cô lau mấy cái: "Đứa ngốc, em khóc cái gì."

Tiểu Phàm không muốn khóc, Đông Thần tỉnh lại là chuyện tốt, nhưng mà bây giờ nghe anh nói vài lời nói đùa đều sẽ cảm thấy phải lỗ mũi ê ẩm. Là bởi vì mang thai, cho nên liền tâm lý cũng trở nên yếu đuối sao? Hay là bởi vì nghĩ đến . . . . . chân của Đông Thần.

Tiểu Phàm đưa ánh mắt từ từ chuyển đến Đông Thần vị trí bắp chân bên trái, dập nát như gãy xương, lúc này có bao nhiêu đau đơn? Tiểu Phàm không thể tưởng tượng, có lẽ đợi cô sinh con rồi, cảm nhận được cái loại đau bụng sinh đó mới có thể hiểu. Như vậy hiện tại Đông Thần là dùng sức lực lớn đến đâu để cho mình xem ra chuyện gì cũng không có, còn cười cười nói nói với bản thân đây? Nghĩ đến đây, Tiểu Phàm liền đau lòng.

Đông Thần đưa tay nâng mặt của Tiểu Phàm lên, bởi vì dùng sức không được, cho nên ngay cả hôn cô cũng không có biện pháp, khẽ thở dài một cái: "Bà xã ngốc, nói rất hay tại sao lại khóc. Như vậy, anh giúp em kể chuyện cười đi. Một đại ca lấy một khẩu súng tự động rất tốt ở nhà, mỗi khi gặp đại tẩu phát giận, đại ca luôn là không nói hai lời, đến bên cạnh lau súng trường đi. Đại tẩu liền bị sợ đến mặt mũi không còn giọt máu, một cuộc nội chiến còn chưa bắt đầu, liền kết thúc. Có người không nhịn được hỏi đại ca: đại tẩu sợ ngài giết cô ấy? Đại ca rất hả hê anh nói: đâu có, là cô ấy sợ tôi t