
xanh mãi nhớ mãi bay trong lòng
Từ xưa tới nay, tình yêu chân thành có thể vượt qua tất cả, dòng dõi thì
có đáng là gì, cho dù có chuyện gì, Trác Thiệu Hoa cũng có khả năng dẹp
yên. Gia Doanh thấy nhẹ nhõm, tâm trạng cũng thả lỏng.
Chương 23: Ngày không gặp ba thu dồn nén (1)
Pháp luật và dây thừng không thể nào ràng buộc một người, chỉ có… tình yêu mới có thể làm được.
Chương 24: Ngày không gặp ba thu dồn nén (2)
Gia Hàng lặng lẽ nghịch ngón tay, Chu sư huynh, em đã cho anh ba cơ hội,
lần sau em sẽ không giúp anh nữa, hơn nữa em cũng sẽ chính thức tiếp
chiêu.
Chương 25: Nỗi sầu thương biết trút nơi nào
Bố mẹ là giả, chị gái là giả, bạn bè cũng là giả nốt. Cô muốn rũ bỏ tất cả,
cô muốn quên hết mọi thứ, cô muốn làm một con heo vui vẻ như trước kia.
Chương 26: Chim tung cánh, cá vượt ao
Hơi nước mù mịt bốc lên tận trần nhà, người cô mềm nhũn, yếu ớt dựa vào
lòng anh, nhớ rõ chỉ có yêu, mới có thể làm ra những chuyện âu yếm như
vậy. Bởi vì trong tình cảm, cô và thủ trưởng đều là những người biết
tiết chế.
Chương 27: Đường về mưa tuyết ào ào tung bay
Nhưng nhờ những câu nói này, mây đen trong lòng đã hoàn toàn tan biến. Lẽ ra
anh nên nghĩ tới từ sớm, cô là con heo biết bay, không phải là bông hoa
mong manh trong lồng kính.
Chương 28: Người ta nhớ ở vùng nước biếc
Em đã yêu một người đàn ông không đơn giản, vậy thì em cũngchỉ có thể khiến cho mình trở nên không đơn giản.
Chương 29: Nắm tay nhau bước trọn cuộc đời.
Bố hỏi con bé muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc trọn đời, hay là cảm
giác thành công của thắng lợi nhất thời, nó nói chỉ cần tương lai có thể ở bên con và Phàm Phàm, nó có thể chịu đựng được nỗi cô đơn hiện tại.
Đó là một buổi chiều cuối thu, nắng nhạt nhòa xa xăm.
Gia Hàng chầm chậm xòe tay ra, đón những giọt nắng rơi qua từng kẽ lá.
Cái cây rất to, một mình cô dang rộng hai tay cũng không ôm xuể. Trên cành
cây treo một tấm biển gỗ của Sở Quản lý Cây xanh; trên đó viết:
Cây ngô đồng Pháp
Tuổi: 150
Thuộc diện cây trồng quý hiếm cấp Một quốc gia.
Từ ngữ như vậy hơi có phần phóng đại, cây cổ cây quý ở Bắc Kinh này vốn
nhiều vào bậc nhất cả nước. Ở những khu nhà cổ trong các vương phủ, đâu
đâu cũng có thể thấy được một cây cổ thụ hàng trăm tuổi, từng là chứng
nhân cho bao chiến tranh bão lửa, bao cung bậc cảm xúc của mọi triều
đại, loại cây trăm tuổi này chỉ thuộc diện tầm tầm mà thôi.
Nhưng hôm nay, cái cây này cũng có vinh hạnh được chứng kiến một tin tức kinh thiên động địa trong thế kỷ này. Cô mỉm cười ba phần tinh nghịch, bốn
phần ranh mãnh; cũng có thêm ba phần bất đắc dĩ.
Cây ngô đồng
cành lá sum suê, hai ngày trước trời có sương nhẹ khiến cành lá hơi ngả
vàng. Ánh nắng vất vả len lỏi qua tán lá, chỉ có vài giọt nắng lốm đốm
rơi xuống bàn tay, nhưng một vệt nắng chênh chếch từ một hướng khác hắt
lên mặt đất, kéo dài bóng cô.
Hình bóng ấy, nếu đột ngột nhìn
vào thì có hơi đáng sợ: Phía trên thân hình gầy gò mảnh mai như có đính
thêm một chiếc “nồi” cực to.
Khẽ vỗ nhẹ vào cái “nồi” đó, bên
trong còn có người phản ứng lại, như đang cùng hòa phách, tôi một nhịp,
anh một nhịp, hết sức nhịp nhàng.
Cô bật cười khúc khích, đây là trò chơi gần đây cô thường hay chơi.
Làm mẹ ở tuổi hai mươi ba, hình như hơi sớm.
Lúc mẹ sinh cô ra, bà đã bốn mươi hai tuổi.
Lúc chị hai sinh Tử Nhiên, chị ba mươi.
Nhưng…
Mẹ sinh cô, là vượt kế hoạch, vi phạm chính sách của nhà nước, gia đình cô bị lãnh đạo Sở Kế hoạch hóa gia đình làm cho tan tành, khuynh gia bại
sản mới đủ tiền nộp phạt.
Chị hai sinh Tử Nhiên, đau suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn là sinh khó, cho đến giờ cơ thể vẫn không được khỏe.
Cho nên…
- Gia Hàng?
Gió thu mang theo tiếng gọi trầm trầm khe khẽ của một người đàn ông. Giọng
nói hay, âm sắc đẹp đẽ, chỉ có điều hơi lạnh, lại có sự uy nghiêm không
cho phép người khác coi thường.
- Tới đây!
Cô ngẩng đầu lên theo phản xạ, hai chân khép lại. Với một thai phụ sắp tới ngày sinh nở, động tác này thật khó khăn.
Ui da, quên mất, hôm nay anh mặc thường phục.
Cô thở phào.
- Đến lượt chúng ta rồi. – Người đàn ông đứng trên bậc thềm, đưa mắt nhìn cô từ trên cao.
- Ừ! – Cô hít sâu khó nhọc lê từng bước lên bậc thang!
Người đàn ông nhíu mày, đưa tay về phía cô.
Cô lắc đầu:
- Không cần, em tự đi được.
Hơi thở phì phò như trâu.
Người đàn ông không cố ép, nhưng ánh mắt vẫn không rời cô nửa bước. Nếu có sự cố gì, anh vẫn có thể ngay lập tức bảo vệ cô an toàn.
Chỉ hai từ “anh tuấn” thì không thể miêu tả trọn vẹn người đàn ông trước
mắt. Đương nhiên anh chắc chắn là người anh tuấn, dáng dứng luôn thẳng
tắp, mày rậm, mũi cao, khóe môi khẽ nhếch lên theo thói quen, thoạt
trông có phần nghiêm trang.
Nếu khí chất tỏa ra từ một người đàn ông mạnh mẽ tới mức có thể khiến người ta bỏ qua vẻ ngoài tuấn tú của
anh ta, vậy thì, những thứ trong đầu anh ta chắc chắn còn xuất sắc hơn
vẻ ngoài đó.
Tức là; khi nhìn anh ta, bạn sẽ chỉ bị chấn động bởi khí chất, mà quên mất rằng thì ra tướng mạo của anh ta cũng rất đẹp.
Cô điều chỉnh lại nhịp thở, nhìn khuôn m