
ệt một phát.
Khương Kiệt vốn có chút tức giận, vừa nhìn thấy vợ mình trò chuyện vui
vẻ cùng tên đàn ông khác sắc mặt lập tức thay đổi “Em làm gì thế? Em là
cô dâu sao có thể quên vai trò của mình mà ra đây?”
“Anh đang
nói gì vậy a? Em là cô dâu thì phải ở bên trong tươi cười à? Chuyện mời
rượu, sao anh không đi mà mời?” Giang Nhược Văn khinh thường liếc hắn.
Khương Kiệt vừa bị chuốc vài chén, huyết khí sôi lên, hắn nhịn không
được mà quát, “Giang Nhược Văn! Em điên à? Hôm nay là chúng ta kết hôn,
không phải mình anh kết hôn!”
Bị quát như thế, Giang Nhược Văn
ngơ ngẩn cả người, không lâu sau đó nước mắt đã chực trào ra “Khương
Kiệt, anh giỏi lắm! Dám quát tôi! Thế này là thế nào? Anh còn dám quát
cả tôi! Anh nói ai điên? Anh, anh anh…Anh mới bị điên ấy!”
Khương Kiệt hoàn toàn bộc phát “Giang Nhược Văn tôi cho cô biết! Tôi
nhịn cô lâu rồi, cô cho rằng gia đình có tiền là hay lắm à? Cô cho rằng
cô xinh đẹp thì có thể ăn no được à? Tôi bị điên?Tôi đúng là bị điên mới coi trọng cái loại người giống Dạ Xoa như cô! Tôi đúng là bị điên mới
bằng lòng cưới loại người luôn tự cho mình là con gái chân chính như
cô!”
“Anh…” Giang Nhược Văn chỉ vào Khương Kiệt, nói cũng không nói được.
“Tôi thì làm sao? Cô nói đi!”
“Đồ chết tiệt!” [4'>Giang Nhược Văn nói xong thì òa khóc.
Cao Vũ đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, bỗng nhiên liếc thấy trong phòng
vệ sinh bên cạnh lộ ra nữa cái đầu, anh ngoắt ngoắt tay gọi cô, hết lần
này tới lần khác, nha đầu Xán Xán này bình thường da mặt siêu dày, ấy
vậy mà những lúc thế này lại không dám ló dạng.
“Đi thôi!” Cao Vũ tiến lên mấy bước, ôm cô đi ra.
“Anh làm gì vậy? Buông ra đi!”
“Em có đi hay không?? Em không đi thì anh đi một mình nha?”
Xán Xán liếc thấy Giang Nhược Văn đang khóc, lại liếc thấy mặt Khương
Kiệt đang đỏ lên, bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, “Tôi đi, tôi đi…”
Sau đó đi như ăn trộm theo sau Cao Vũ ra khỏi khách sạn.
Đi một hồi Xán Xán rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng, “Này…Cám ơn anh nha…” Lúc nãy trong phòng vệ sinh cô nghe được giọng của Giang Nhược Văn nên
mới không dám ra. Không ngờ lại nghe được Giang Nhược Văn nói xấu sau
lưng cô, thì ra năm đó trước khi Khương Kiệt đá cô thì đã cùng Giang
Nhược Văn có chuyện mập mờ, cô bị đùa bỡn, bị quay như chong chóng mà
không hay không biết. Tình yêu đầu tiên của cô lại gặp phải loại đàn ông như vậy, lòng cô không còn cảm giác nữa.
Cao Vũ dừng bước “Thật ra thì anh cũng có làm gì đâu, chẳng qua bản thân họ có vấn đề.”
Xán Xán cúi đầu, trầm mặc không nói, bỗng sống mũi cay xè, thế là khóc.
Nghe tiếng khóc, Cao Vũ có chút kinh ngạc “Em, em khóc hả?” Thì ra Tô
Xán Xán sắt đá vậy mà cũng mềm yếu vô cùng, anh cuối cùng cũng biết được chuyện này “Uy, em đừng khóc mà, không người khác lại cho là anh bắt
nạt em…”
Xán Xán lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Cao Vũ gào “Tôi
có khóc đâu? Là tôi vui quá thôi! May mà năm đó không yêu đương gì với
hắn, đây là chuyện đáng mừng hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Cao Vũ lúc này không vạch trần lời nói dối của cô.
Xán Xán khóc một hồi rốt cục cũng ngừng “Cao Vũ!”
“Hở?”
“Cảm ơn anh!” Đây là lời cảm ơn thực tâm của cô, dù tên Cao Vũ này có
hơi nham hiểm một chút, hơi biến thái một chút, không biết thương hoa
tiếc ngọc một chút, nhưng mà trải qua việc lần này cô lại cảm thấy có
chút ấn tượng tốt với anh. Nói thật cô thậm chí có chút cảm động nữa cơ.
Đèn hai bên đường sáng mông lun, bầu trời lác đác sao, hình tượng Cao Vũ trong mắt Xán Xán đang dần lớn lên.
Bỗng nhiên.
“Không có gì.” Cao Vũ cười thỏa mãn “Sau này việc đi mua đồ anh cũng giao cho em luôn!”
“Rầm —— ” (AA: sét đánh ngay đầu, đá rớt, té xỉu…XX cô nương rốt cuộc bị gì đây…haha)
Hình tượng to lớn gì chứ, giả dối. Kể từ sau khi Xán Xán trở về từ hôn lễ của Khương Kiệt, bỗng nhiên lĩnh
ngộ ra một cái đạo lý. Đó chính là, kháo ngày kháo địa chính là không
thể dựa vào nam nhân. Ngươi nhìn Giang Nhược Văn một đời mỹ nữ, đến cuối cùng không phải là kinh ngạc rồi sao? Cho nên Xán Xán quyết định thanh
tâm dục quả, ở nhà sáng tác thật tốt, tranh thủ đang cùng Triệu Noãn
Noãn trước khi ly hôn có thể kiếm được tiền dưỡng lão.
Bất quá, nàng thật giống như còn thiếu nợ người ta rất nhiều.
Sáng sớm, Xán Xán còn đang ở trong chăn, Triệu Noãn Noãn tới gõ cửa phòng của nàng.
“Làm gì nữa?” Xán Xán từ khe bọc chăn từ lộ ra một cái đầu.
“Rời giường nhanh lên một chút, đi mua thức ăn!” Noãn Noãn chủ cả vùng đất ra lệnh.
Xán Xán một vạn lần không muốn a! Nàng còn chưa ngủ no, “Chờ một lát nữa, quán ăn bán không có sớm như vậy đâu…”
Triệu Noãn Noãn xấu hổ, “Tô Xán Xán, nếu như người bán quán ăn đều phải ngủ trễ giống ngươi, bọn họ sẽ không có cơm mà ăn.”
“Muộn một chút… Muộn một chút vẫn có thể mua rau mà…”
“Đi muộn rau sẽ không được tươi .” Noãn Noãn thẳng thắn cự tuyệt đề nghị của Xán Xán.
Cứ như vậy, mới ngủ tới sáu giờ Xán Xán đã bị Triệu Noãn Noãn vô tình
kéo từ trong chăn ấm áp ra ngoài. Đánh răng, rửa mặt, sau đó cắn lung
túng vài miếng điểm tâm, đã bị tó