Khi vừa
vào nghề, Đỗ Hiểu Tô nghe Lão Mạc nói: “Nghề của chúng ta phải dậy sớm hơn Châu
Ba Bì [1'>, ngủ muộn hơn tiểu thư, ăn uống kém hơn heo, làm việc nhiều hơn lừa.
Thời gian ở ngoài đường nhiều hơn ở nhà, hai mắt thâm quầng đến gấu trúc cũng
chẳng bằng, đầu tóc rối tung đến tổ quạ cũng kém xa, cư xử phải tốt hơn Tôn Tử
[2'>, nhìn bề ngoài cũng không thua kém ai, thật ra tiền lương lại chẳng bằng
dân công”.
Lúc ấy,
Đỗ Hiểu Tô nghe xong chỉ phì cười, nhưng đến giờ nếu có người kể lại câu chuyện
cười vốn đã trở thành cuộc sống hằng ngày, cô cũng không thể cười nổi nữa. Vừa
hoàn thành xong chuyên mục về một game show truyền hình trong bốn ngày, cô thậm
chí còn không đủ sức tự pha cho mình một bát mì ăn liền. Đỗ Hiểu Tô vừa về đến
nhà, tắm nước nóng xong, ra ngoài mở máy sấy tóc thì phát hiện nó không chạy,
xem ra hỏng rồi. Cô cũng chẳng có hứng thú nghiên cứu xem vì sao máy sấy lại
đình công, cũng không màng đến mái tóc còn đang ướt, liền đổ người ngay xuống
giường.
Đỗ Hiểu
Tô ngủ rất say, không rõ chuông điện thoại reo đến lần thứ bao nhiêu mới đủ sức
đánh thức cô dậy, tay cầm điện thoại lên mà đầu vẫn còn lơ tơ mơ. Không ngờ lại
là Lão Mạc, hình như đang giận bốc hỏa, ông hét lên trong điện thoại: “Cô đang
ở đâu? Để đối thủ lấy được tin nóng hổi rồi, cô có biết không?”.
Cô ngẩn
người một lúc mới phản ứng lại: “Mạc Phó, tôi bị điều đến mục Văn nghệ rồi”.
Lão Mạc
nói rành mạch từng câu từng chữ: “Tôi biết cô bị điều đến mục Văn nghệ, đây
chính là tin hàng đầu trong làng giải trí, Nhan Tịnh Tịnh bị tai nạn giao
thông”.
Đầu Đỗ
Hiểu Tô như bị búa bổ, lập tức bật dậy, vừa thay quần áo vừa giữ điện thoại
tiếp tục truy hỏi: “Là Nhan Tịnh Tịnh hiện đang nổi như cồn sao?”.
Lão Mạc
bực mình đáp lại: “Còn có Nhan Tịnh Tịnh thứ hai sao?”.
Đỗ Hiểu
Tô vốn rất sợ đến bệnh viện, nhất là vào buổi tối. Phòng cấp cứu sáng trưng
đang rất hỗn loạn, cô đành miễn cưỡng ép mình chạy vào trong thì phát hiện mười
mấy đồng nghiệp đã có mặt ở đó chờ lấy tin, bao gồm cả phóng viên văn nghệ Lão
Tất của tòa soạn đối thủ Tân Báo. Phóng viên văn nghệ Lão Tất không hề giống
với người dẫn chương trình Lão Tất của Đài truyền hình trung ương, Lão Tất này
có một khuôn mặt vừa tròn vừa mập, khi cười còn có cả lúm đồng tiền, ngay lúc
này anh ta đang cười với Đỗ Hiểu Tô, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, cười đến
mức lửa giận âm ỉ trong lòng Đỗ Hiểu Tô muốn bùng lên lập tức.
“Lão
Tất”, cô tươi cười có vẻ còn giả tạo hơn Lão Tất, “Lần này các anh bắt tin thật
nhanh”.
“Không
dám, không dám.” Lão Tất cười không thua kém một pho tượng Phật Di Lặc, nhưng
giọng điệu vẫn rất khiêm tốn, “Do may mắn thôi, vừa đúng lúc xe tôi ở ngay sau
xe Nhan Tịnh Tịnh, ai ngờ sẽ chụp được cảnh tai nạn, tôi còn gọi 120 cho xe cấp
cứu đến nữa mà. Lần này đúng là quá may mắn, ai biết được tin độc quyền lại từ
trên trời rơi xuống. Ha ha, ha ha…”.
Kể lại
vụ tai nạn mà không mang chút thông cảm nào, lại còn vui mừng đến thế này, vậy
là Đỗ Hiểu Tô quay sang hỏi đồng nghiệp khác: “Cô ấy thế nào? Bị thương nghiêm
trọng không?”.
“Không
biết, vào phòng phẫu thuật đến giờ vẫn chưa ra.”
Nhóm
phóng viên chờ đợi trong căng thẳng, có người liên tục gọi điện về tòa soạn, có
người ôm máy quay phim đi qua đi lại, lúc này có không ít các phóng viên khác
nhận được tin cũng lập tức chạy đến, gia nhập vào nhóm người đang chờ đợi. Đỗ
Hiểu Tô lại tranh thủ thời gian ngồi trên ghế dài ngủ gật, vừa thiếp đi một lát
thì người quản lý của Nhan Tịnh Tịnh là Triệu Thạch đã đến, khung cảnh tức khắc
trở nên hỗn loạn, ánh đèn flash liên tục chớp nháy, phía bệnh viện cuối cùng
cũng không thể chịu đựng thêm, bắt đầu đuổi hết mọi người đi: “Mời tất cả ra
ngoài, tránh ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi”.
Lão Tất
nở nụ cười cầu hòa: “Cô y tá à, chúng tôi không phải đến phỏng vấn, chúng tôi
đến là để khám bệnh”. Vừa nói vừa giơ số thứ tự trong tay lên.
Y tá
của khu cấp cứu không chút biểu cảm: “Anh là bệnh nhân? Vậy thì tốt, đi theo
tôi”.
“Để làm
gì?”, lần này đến lượt Lão Tất phát hoảng.
“Khám
bệnh chứ làm gì”, y tá lạnh lùng nói, “Tôi chỉ cần nhìn là biết anh có bệnh”.
Mọi
người bật cười, cuối cùng cả nhóm phóng viên đều bị đuổi thẳng ra khỏi khu cấp
cứu. Bên ngoài gió thổi ào ào, Đỗ Hiểu Tô vừa lạnh vừa đói, bao tử đang kêu
gào, quả thật không thể chịu được nữa mới ra khỏi bệnh viện tìm một quán ăn
nhỏ. Lúc này đã là mười một giờ đêm, nhưng trong quán vẫn còn đông khách, chủ
quán lại làm chậm chạp, khiến Đỗ Hiểu Tô đợi rất lâu mới nhận được bát mì của
mình. Hơi nóng bốc lên phả vào mặt, mùi thơm ngào ngạt, nếm thử một miếng,
ngon! Cô ăn nhanh đến mức lưỡi suýt trôi cả vào bụng.
Thì ra
có thứ mì ngon thế này, hay là vì đói, cô vừa ăn vừa thổi, không sợ bỏng.
Ăn được
một nửa thì chuông điện thoại reo, cô bắt máy, quả nhiên là Lão Mạc: “Thế nào
rồi, có lấy được thông tin giá trị nào chưa?”.
“Chưa”,
cô vừa ăn mì vừa lúng búng đáp, “Người ta còn đang trong phòng phẫu thuật”.
“Còn
Triệu Thạch thì sao, anh ta nói thế nào?”
“