
ưa chuyện
kết hôn vào kế hoạch gần. Mục Khả cũng không biết, anh đã gọi điện thoại về quân khu báo cáo chuẩn bị kết hôn. Tất nhiên trước khi báo cáo kết
hôn, anh phải làm công tác tư tưởng cho tiểu đồng chí nào đó, nhiệm vụ
thiết yếu này đương nhiên sẽ được thực hiện sau khi Hạ Hoằng Huân xuất
viện.
Hai người chung phòng bệnh phối hợp điều trị rất ăn ý, thời gian cứ thế
trôi qua, trong nháu mắt, cả hai người cùng xuất viện. Ngày cuối cùng Hạ Hoằng Huân làm vật lý trị liệu, Mục Khả trong phòng bệnh giúp anh xoa
bóp thắt lưng.
Nghĩ đến ngày mai anh phải trở về quân khu, sớm chiều bầu bạn đã trở thành
thói quen khiến Mục Khả cảm thấy có chút không hứng thú, cô tiếp tục
động tác xoa hông cho anh buồn buồn nói: “Nhã Ngôn nói, chỉ cần anh vẫn
tiếp tục mỗi ngày huấn luyện, vết thương ở thắt lưng sẽ có thể tái
phát.”
Bị ép buộc nằm trên giường bệnh “hưởng thụ” xoa bóp, Hạ Hoằng Huân nghiêng đầu nhìn Mục Khả an ủi nói: “Có quân nhân nào trên người không bị
thương, vết thương của anh là còn nhẹ rồi đấy. Không có chuyện gì đâu,
chỉ cần không quá sức sẽ không tái phát, từ nay anh sẽ chú ý hơn.”
“Chú ý thế nào chứ? Viên Soái nói anh trên sân huấn luyện cứ như thể không
muốn sống vậy.” Mục Khả bắt bẻ anh, hai tay xoa bóp dần nóng lên, chà
xát qua lại ngay giữa thắt lưng Hạ Hoằng Huân, cố dùng lực tay mạnh yếu
vừa phải, vẫn không quên hỏi: “Thế này đã được chưa? Có làm anh đau
không?”
Nói thật, đây quả thật là sự hành hạ ngọt ngào. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại
của cô chạm vào da thịt của anh, cảm giác xoa bóp thoải mái không gì
diễn tả được, chỉ là nhìn cô vì mình mà đau lòng, Hạ Hoằng Huân cảm thấy thật sự anh hưởng thụ quá nhiều, quá hạnh phúc, anh từ từ nhắm hai mắt
hài lòng nói: “Kỹ năng không tệ, anh rất thoải mái, em học từ ai vậy?”
Được khen ngợi tiểu đồng chí rốt cuộc cũng nở nụ cười, cô chà mạnh hai bên
hông từ ngoài vào trong, động tác lặp lại một lần nữa: “Em hỏi bác sỹ
trong bệnh viện, cô ấy dạy em, Nhã Ngôn còn mang sách đến cho em, em đều đọc rất kỹ, chỉ là vẫn không dám thử với anh.” Bác sĩ nói nếu kỹ thuật
không thực hiện đúng sẽ khiến đau đớn tăng lên, vì vậy Mục Khả đâu có
dám dễ dàng xuống tay. Cho nên vào buổi tối trước khi đi ngru cô chườm
nóng cho Hạ Hoằng Huân, cũng rất có hiệu quả.
“Đã bảo em nghỉ ngơi nhiều, ít động chạm thôi, toàn hành động không nghe
lời chỉ huy. Nếu là binh dưới tay anh, nhất định anh sẽ sớm đá bọn họ.”
Hạ Hoằng Huân ngoài miệng phê bình nhưng trong lòng lại ngọt ngào khó
tả. Kể từ khi Mục Khả có thể xuống giường đi lại, lần đầu tiên anh được
chăm sóc cẩn thật, cho dù không nhắc tới cũng cảm thấy rất cảm động. Vết thương ở thắt lưng cũng không còn để ý, chỉ hận không thể bị thương
thêm vài ngày.
“Vậy anh cũng đá em sao, đồ ngang ngược!” Mục Khả già mồm, tính khí trẻ con
bộc phát, cô nghiến răng véo một cái vào hông của anh, nghe thấy Hạ
Hoằng Huân kêu một tiếng, cô lại nhẹ nhàng xoa hông cho anh: “Sau này
nếu có thời gian em sẽ xoa bóp cho anh, có thể giảm được mệt mỏi.”
Hạ Hoằng Huân nhẹ nhàng xúc động, nghiêng người chăm chú nhìn cô bạn gái nhỏ, không khỏi mỉm cười sâu xa.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Mục Khả ngước mắt: “Nhìn cái gì? Không vui
à? Bây giờ là Phó Đoàn Trưởng rồi, không quản được anh rồi đúng không?” Điều lệnh chuyển sang bộ đội đặc chủng đã bị bãi bỏ, Hạ Hoằng Huân đã
đem chuyện được thăng chứ Phó Đoàn Trưởng nói cho Mục Khả.
Hạ Hoằng Huân ngồi dậy, cầm lấy tay của cô, khóe môi cong lên càng lúc càng sâu.
Mục Khả giận anh: “Anh cười khúc khích cái gì thế?”
Hạ Hoằng Huân cúi người lại gần cô, nói thầm thì bên tai Mục Khả: “Anh rất vui lòng được em chú ý đến. Vậy em lúc nào có thời gian?”
Mục Khả a một tiếng, nhìn vào ánh mắt hết sức nồng nàn của anh, cô chợt hiểu đã hiểu ra cái gì, mím môi không nói lời nào.
“Em nói đi, lúc nào thì em có thời gian?” Môi của anh lướt nhẹ trên gò má
cô, giọng nói phảng phất hơi thở nam tính, Hạ Hoằng Huân ngon ngọt dụ dỗ nói: “Kết hôn rồi có thể ở bên nhau hằng ngày, đến lúc đó mỗi đêm đều
có thời gian, em thấy như vậy có được không?”
Nụ hôn mềm mại dịu dàng như vậy, ánh mắt chân thành nóng bỏng như vậy, làm tim Mục Khả đập loạn lên, cô khẽ ngẩng đầu, đôi đồng tử đen nhánh dao
động, nhìn thấy sâu trong mắt anh hình ảnh nho nhỏ của mình, cô liếm môi một cái.
Hành động này thật khiêu khích khả năng kiềm chế của anh! Hạ Hoằng Huân căn
bản không kiềm chế được sực kích động cùng cảm xúc mạnh mẽ sâu sắc trong lòng, anh đưa cánh tay ôm cô vào trong ngực, thân thể mềm mại như không xương, mùi thuốc sát trùng hòa cùng mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể, làm
anh không kìm lòng được nhắm mắt lại, cúi đầu hôn cô thật sâu…….
Trong thời gian ở bệnh viện, Hạ Hoằng Huân luôn luôn kiềm chế bản thân, thậm
chí là lúc ôm nhau ngủ, anh cũng chỉ nhẹ nhàng ôm cô, không cử động
nhiều. Cảm nhận được sự yêu thương tôn trọng của anh, Mục Khả dựa sát
vào người anh, nhẹ nhàng hôn trả lại.
Làm sao có thể chịu đựng được khi cô dịu dàng như thế, hô hấp của Hạ Hoằng
Huân dường như gấp gáp hơn, bàn tay c