
g có ai đến trễ sau đó bắt đầu
chỉnh đốn đội ngũ, muốn dẫn các cô tiến hành chạy bộ sáng sớm. Mệnh lệnh chạy bộ vẫn chưa truyền xong, đã thấy Mục Khả đứng ở hàng đầu xông ra
ngoài.
Thanh âm hùng hậu theo sát vang lên, Mục Khả chạy ra khỏi đội ngũ nghe được Hạ Hoằng Huân truyền khẩu lệnh “Đứng nghiêm!”
Cô dừng lại mới phát hiện có cái gì
không đúng, mà chỉ đạo viên khác đứng nguyên tại chỗ ở phía sau không
nhúc nhích đã cười đến ngửa tới ngửa lui. Quay đầu nhìn về phía Hạ Hoằng Huân, anh ta đang cười như không cười, giận như không giận nhìn cô. Thì ra là, chữ khẩu lệnh trong miệng anh ta còn chưa hô ra ngoài, cô nghe
được hai chữ chạy bộ liền xông ra ngoài, tốc độ còn có chút nhanh.
Nhìn dáng vẻ mê mang của cô, Hạ Hoằng
Huân cũng sắp nhịn không nổi cười, giọng nói lúc mở miệng có vẻ có chút
bất đắc dĩ: “Nghĩ gì đó? Còn chưa tỉnh ngủ?”
“Việc ấy. . . . . .” Mục Khả lúng túng miệng cũng vụng về, không biết trả lời như thế nào.
“Tập trung tinh thần.” Hạ Hoằng Huân đúng lúc mở miệng, truyền lệnh xuống: “Đứng vào hàng ngũ.”
Mục Khả đáp một tiếng “Vâng!”, cúi đầu chạy về đội ngũ.
Lúc ở căn-tin chạm mặt Viên Soái anh trêu ghẹo cô: “Cô cũng thật là giỏi, khiêu chiến sự nhẫn nại của Doanh trưởng đúng không?”
Mục Khả trợn mắt nhìn anh: “Anh còn nói
mát tôi, tôi cũng không phải cố ý.” Cô không có ngốc đến nỗi ở trước mặt mọi người gây khó dễ cùng đồng chí giải phóng quân.
Viên Soái lơ đễnh, nhắc nhở: “Cô đừng chọc vào cậu ta, nếu không buổi chiều đứng tư thế quân đội sẽ thảm đấy.”
******
Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, bóng
dáng cao to của Hạ Hoằng Huân rất nổi bật, anh duy trì tư thế đúng chuẩn đứng cùng học viên chừng 40 phút đồng hồ. Khi chú ý tới vị đồng chí nào đó bắt đầu xuất hiện như động tác nhỏ như gãi mặt, anh khẽ mím khóe
môi, lặng lẽ phóng tầm mắt sang nơi khác, điểm dừng là gò má của cô bị
phơi nắng đến ửng hồng.
Chạm phải ánh mắt có ý nhắc nhở của anh, Mục Khả nhíu đầu lông mày, cố chịu đựng không đưa tay ra gãi mặt, nhanh chóng rút tay về đứng lại đàng hoàng, nghiêm trang. Nhưng đây thật ra chỉ là hình tượng bên
ngoài, ở trong lòng cô đã tính toán nếu như qua 5 hoặc 10 phút nữa mà
anh ta vẫn chưa truyền khẩu lệnh nói nghỉ ngơi, có nên giả bộ té xỉu hay không? Nếu vậy phải ngã tư thế nào để không bị đau, lại tương đối giống như là choáng váng thật.
“Coi như quên đi, anh ta rất tinh ranh,
bị vạch trần thì thật mất mặt, hơn nữa buổi sáng anh ta đã ‘thiện tâm’
trả mình một ngựa, không nên khiêu chiến với ‘lòng tốt’ số lượng có hạn
của anh ta.” Nghĩ tới nghĩ lui Mục Khả gạt bỏ ý định giả bộ bất tỉnh,
việc này không có tính xây dựng nên cắn chặt hàm răng đứng như tùng.
Thời gian bấm thật chuẩn, vừa đứng đủ
một giờ Hạ Hoằng Huân truyền đạt khẩu lệnh nghỉ ngơi, Tô Điềm Âm đứng
đến choáng váng mặt mũi suýt nữa xụi lơ trên mặt đất, may là Mục Khả
phản ứng mau lẹ kịp thời đỡ lấy khuỷu tay cô, dìu cô đến bậc thềm nghỉ
ngơi.
Thấy Tô Điềm Âm phờ phạc rã rượi ngồi
nghệch ra, Mục Khả cười trêu nói: “Còn cho rằng anh ta có lực hấp dẫn
nữa không?” Chỉ cần nghe được khẩu lệnh nghỉ ngơi cô lập tức có lại tinh thần, vô cùng có tiềm lực làm Tiểu Cường.
Từ nhỏ được cha mẹ nâng ở lòng bàn tay
chưa từng nếm qua một chút khổ cực, Tô Điềm Âm hoàn toàn bị huấn luyện
hạ gục, cô có chút cảm thán nói: “Lực hấp dẫn vẫn phải có, nhưng mà. . . . . . Aizzz, mình vẫn giữ vững lập trường.”
Mục Khả khẽ cười: “Cô giáo Tô, cậu nên nhận rõ tình thế đi.”
“Cô giáo Mục, mình thấy cậu mới chính là người nên nhận rõ tình thế.” Tô Điềm Âm mất thật nhiều hơi sức để di
chuyển khoảng cách đến gần Mục Khả: “Hiện tại khí thế của đồng chí Trung Tá có thể là tương đối cao, cậu nên sáng suốt chút đến đứng cùng một
chiến tuyến với mình đi.”
Mặc dù có kinh nghiệm “Phong phú” đứng
tư thế quân đội, nhưng tố chất cơ thể Mục Khả lại có vấn đề, đúng thật
là chịu không nổi cường độ huấn luyện đột nhiên mà tới này, chậm chạp
duỗi thẳng chân, cô nói: “Cậu đã hoàn toàn bị sùng bái làm mù quáng. Bọn họ ngoại trừ nghề nghiệp khác nhau, gặt hái được phù hiệu, mũ trưng,
cởi quân trang ra thì cũng chỉ là đàn ông, động vật sống thôi.”
“Có vẻ như cậu không thích huấn luyện viên, tại sao thế?” Nghĩ đến biểu hiện của Mục Khả, Tô Điềm Âm cảm rất kỳ quái.
Mục Khả không vội trả lời, cô nghiêng
đầu nhìn về phía bầu trời xanh biếc, giống như đang suy nghĩ lại càng
giống như nhớ lại, thật lâu mới nói: “Không phải mình có thành kiến với
huấn luyện viên, chỉ là. . . . . .”
Lời Mục Khả còn chưa nói hết, Tô Điềm Âm đã vùng vẫy đứng lên, miệng la hét: “Không được rồi, không được rồi, người có ba cấp.”
Tô Điềm Âm mới vừa đi, Khang Bác liền
chạy tới đây, đưa chai nước suối trong tay cho Mục Khả: “Cô giáo Mục,
huấn luyện viên Viên bảo em đưa cho cô!”
“Cám ơn.” Mục Khả nói xong tiếng cám ơn, giơ chai nước suối lên quơ quơ với Viên Soái đang nhìn về phía bên này.
Khang Bác gãi gãi đầu ngồi xổm xuống ở bên cạnh cô: “Cô, học tiếng Anh có bí quyết gì không? Cô làm thế nào vượt qua cấp tám?”
“Từ 4 tuổi bắt đầu biết chữ, đến năm 21 tuổi