XtGem Forum catalog
Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324034

Bình chọn: 7.00/10/403 lượt.

không có một chút vui mừng nào, cũng chẳng thèm cười mà trực

tiếp vén thẳng cửa lều tiến vào.

Mục Khả đoán có lẽ anh giận, dù sao anh cũng là người rất chú ý đến hình

tượng, căn bản không hy vọng cô tới nơi làm việc tìm anh. Nhưng tới cũng đã tới rồi, Mục Khả không thể làm gì khác hơn ngoài nhắm mắt đi vào

theo.

Tháo mũ chỉ huy ném lên trên bàn, Hạ Hoằng Huân bắt đầu phê bình cô: “Tối

qua không phải đã nói với em rồi sao, mười ngày nữa anh sẽ trở về, tại

sao không nghe lời mà tới đây hả? Ảnh hưởng không tốt có biết không?

Đúng, anh là đoàn trưởng, người đứng đầu đoàn 5-3-2 không ai dám nói gì

trước mặt anh, nhưng sau lưng anh mọi người sẽ nghĩ gì, có ai mang theo

bà xã đi huấn luyện dã ngoại không?”

Mặc dù biết đột ngột tới có thể khiến anh không vui, nhưng Mục Khả hoàn

toàn không ngờ anh sẽ nghiêm khắc giáo huấn cô như vậy, thậm chí không

hỏi cô một câu có mệt hay không, hưng phấn trên đường đi đã trở thành

uất ức. Mục Khả đứng bên trong lều, đi cũng không được mà ở cũng không

xong, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

Một tháng không gặp, tuy Hạ Hoằng Huân rất nhớ cô nhưng tình huống đặc biệt như vậy, thân là đoàn trưởng anh phải nghĩ cho toàn cục, đành nói:

“Thời gian vẫn còn sớm, anh sắp xếp người đưa em về.”

Mệt cho cô còn thường xuyên khoe với Hướng Vi rằng Hạ Hoằng Huân giống như thượng đế có thể khoan dung cho sự tùy hứng làm nũng của cô. Bây giờ

thì tốt rồi, gả cho anh thì hình như thân phận cũng đã được thăng cấp

rồi, nhưng sao đãi ngộ lại bị hạ xuống vậy chứ? Chưa bao giờ bị anh lạnh nhạt răn đe như vậy, Mục Khả nghe mà nước mắt lập tức rơi xuống, cô tức giận xoay người rời đi, trong miệng không phục nói: “Không cần làm

phiền, em tự tới thì cũng có thể tự về được.”

“Quay lại.” Hạ Hoằng Huân kêu to, nhưng Mục Khả mặc kệ cứ thế ra khỏi lều

trại. Chờ đến lúc anh đuổi theo, thấy Ninh An Lỗi đang ngăn cô.

“Sao thế?” Ninh An Lỗi hoà giải: “Chị dâu nhỏ tới thăm cậu, sao cậu lại chọc cô ấy khóc?” Lục Trạm Minh được điều đi, Hạ Hoằng Huân lên chức đoàn

trưởng, Chính ủy vẫn là Ninh An Lỗi.

“Không sao, là có hạt cát bay vào mắt. Thay đổi thời tiết nên tôi mang quần áo đến cho anh ấy, xong việc rồi trở về.” Mục Khả cố gắng hít mũi ngăn

nước mắt, xoay người đem túi đồ trong tay cho Hạ Hoằng Huân: “Quần áo ở

bên trong, em về đây. Chính ủy, hẹn gặp lại.”

Mục Khả được anh nâng niu trong lòng bàn tay, sau khi kết hôn anh chưa từng chọc cô khóc. Lúc này nhìn dáng vẻ nhỏ bé tủi thân của cô, không cần

nói cũng biết trong lòng Hạ Hoằng Huân cảm thấy khó chịu, nhưng anh

không có mặt mũi đâu mà giữ cô lại nên chỉ cầm cái túi của cô, đứng yên

tại chỗ. Thầm nghĩ đi thì đi đi, cùng lắm là kết thúc huấn luyện dã

ngoại thì quỳ gối trên tấm ván giặt nhận tội với cô là được.

Sao không nhìn ra hai vợ chồng này đang giận dỗi chứ. Biết rõ tính khí của

Hạ Hoằng Huân nên sau khi suy nghĩ một lát là Ninh An Lỗi lập tức hiểu

ra. Anh chạy hai bước đuổi theo Mục Khả giữ chặt cổ tay cô, kiên quyết

lôi người tới bên cạnh Hạ Hoằng Huân: “Hôm nay sắp tối rồi, muốn về cũng hãy đợi đến ngày mai đi, chị dâu nhỏ trước tiên nghỉ ngơi ở trong lều

của lão Hạ một chút. Bên kia còn đang cần kiểm tra, chúng tôi qua đó,

buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Mục Khả cự tuyệt: “Không sao, trời vẫn chưa tối lắm, tôi không muốn làm trễ nải công việc của các anh. . . . . .”

“Đi nghỉ ngơi một lát, chờ anh trở lại.” Hạ Hoằng Huân vội vàng theo xuống

bậc thang, đem cái túi nhét vào tay cô, vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, xoay

người đi theo Ninh An Lỗi.

Mục Khả cũng biết lần này tùy hứng, nhưng bây giờ Ninh An Lỗi cũng đã lên

tiếng, Hạ Hoằng Huân lại ra lệnh, cô liền xoay người trở vào trong lều

của anh. Ngồi khóc một lát, liền mang đồ ăn cùng mất thứ vật dụng mang

đến cất đi cho anh, sau đó dọn dẹp “phòng” cho anh, đợi đến khi trời

tối, Hạ Hoằng Huân vẫn chưa trở lại, cô mệt mỏi vô thức ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Mục Khả không quen giường ngủ không say, cho nên khi cảm thấy có người nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình , cô liền tỉnh lại.

Thấy cô trở mình ngồi dậy, Hạ Hoằng Huân đè bả vai cô lại, anh nói: “Là anh.” Vừa nói vừa mở đèn pin.

Nghĩ đến lúc trước anh không nể mặt mà răn dạy cô, Mục Khả trẻ con xoay mặt đi không thèm để ý tới anh.

Hạ Hoằng Huân thấy thế không những không dỗ dành cô, lại còn nói: “Sao

vậy? Giận dỗi rồi sao? Biết hôm nay sai thế nào không?” Anh là người rất có nguyên tắc, cho dù là người nhà của anh, đang ở nơi công tác Hạ

Hoằng Huân cũng không dễ dàng nhân nhượng, cho nên định cho cô một bài

học.

“Chúng ta là vợ chồng, ở nhà thế nào cũng được, cái gì anh cũng có thể theo

em, có thể nhường em. Nhưng bây giờ là ở đơn vị chứ không phải anh đi ra ngoài chơi, nhiều binh sĩ nhìn như vậy, em nói xem nếu anh mang theo bà xã bên người thì sao triển khai công việc được? Người ta sẽ âm thầm nói em không hiểu chuyện, nói anh không biết bảo em, hiểu không?”

Mục Khả nhỏ giọng giải thích: “Em không làm phiền người khác, em tự đi xe tới đây, chỉ muốn gặp anh một lát rồi đi thôi.”

Anh đã