
ẽ hỏi tội cậu!”.
Hạ Hoằng Huân cười, vẫn là câu kia: “Không thành vấn đề.”
Từ văn phòng của đội trưởng đi ra, Hạ
Hoằng Huân nghĩ đến một việc, nói với Ninh An Lỗi: “Chính ủy, sau này
anh không phải nghĩ chuyện giới thiệu bạn gái cho tôi.”
Ninh An Lỗi thật bất ngờ, mắt nhìn Dịch Lý Minh, điềm đạm cười hỏi: “Sao thể, có đối tượng rồi hả?”
Hiếm khi Hạ Hoằng Huân ngại ngùng, chỉ mỉm cười chứ không nói chuyện.
“Tốt, thằng nhóc như cậu, phái cậu đi
huấn luyện quân sự, thật sự đúng là sai lầm của tôi.” Ninh An Lỗi giả vờ tức giận nói: “Xem ra lúc này không xử phạt cậu thì không được.”
Nghĩ đến khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Mục Khả, Hạ Hoằng Huân thản nhiên nói ra bốn chữ: “Không thành vấn đề.”
Dịch Lý Minh thấy tình huống buồn cười
như vậy liền thỉnh cầu: “Chính ủy, anh xem đồng chí Hạ Hoằng Huân đã đi
vào hàng ngũ hôn nhân khó khăn, tạm tha cậu ta đi.”
Ninh An Lỗi liền phê bình: “Chính trị
viên cậu thật biết cách giúp đỡ cậu ta làm nhiệm vụ, cùng chiến tuyến
với cậu ta từ lúc nào thế hả.”
Dịch Lý Minh trái lại vui vẻ: “Anh ta là Doanh trưởng đáy, là số 1 của doanh trại trinh sát, tôi với anh ta cùng một chiến tuyến, chắc chắn cũng phải phạm sai lầm cùng nhau.”
“Được rồi, xem thái độ nhận sai của cậu
cũng không tồi, lần này sẽ không xử phạt các cậu.” Ninh An Lỗi cũng
cười, hung hăng cho Hạ Hoằng Huân một quyền: “Mau báo cáo quá trình yêu
đương.”
Hạ Hoằng Huân nghiêm một cái, đáp vang dội: “Vâng.”
Trở lại địa bàn nhà minh, Dịch Lý Minh
không biết lớn nhỏ đá Hạ Hoằng Huân một cái, sau đó vỗ vỗ vai anh, vẻ
mặt giả vờ thật nghiêm túc khen ngợi nói: “Không tệ, quả nhiên là át chủ bài, năng lực tác chiến độc lập rất mạnh.”
Hạ Hoằng Huân đáp lại anh ta một quyền:
“Đấy là những gì lính trinh sát cần, tốc độ cơ động nhanh, chiếm lĩnh
địa hình nhanh, phát hiện mục tiêu nhanh, đánh đòn phủ đầu nhanh.”
Lúc sau, cả hai người cùng cười.
Ở trong bộ đội sẽ không có thời gian
nhàn rỗi, từ sân huấn luyện trở về đã chạng vạng, Hạ Hoằng Huân ngồi một mình ở trong phòng làm việc hút thuốc, máy vi tính trên bàn vẫn đang
mở, trên màn ảnh là một tấm bản đồ.
Tay phải anh cầm điếu thuốc, tay trái
theo bản năng sát bên cạnh bàn, giống như là muốn lau vết bẩn vốn dĩ
không tồn tại này. Động tác này rất ít xuất hiện, chỉ có khi Hạ Hoằng
Huân nôn nóng. Nguyên nhân ở chỗ, Mục Khả vẫn chưa gọi điện cho anh,
điện thoại di động ở bên cạnh nguyên cả một ngày vẫn không thấy vang
chuông.
Hơn tám giờ tối, Hạ Hoằng Huân nhấn mấy
con số, rốt cục nhịn không được gọi điện thoại cho người anh em tốt kia. Người này, chính là Mục Nham.
Nhắc tới giao tình giữa Hạ Hoằng Huân và Mục Nham, theo bậc cha chú mà nói, cha của Hạ Hoằng Huân cùng Mục
Thịnh, cũng chính là cha của Mục Nham là chiến hữu, có tình chiến hữu
sâu nặng, khi Hạ Hoằng Huân thi vào trường quân đội ở thành phố A, cũng
trở thành bạn bè mới đặc công Mục Nham hơn anh mấy tuổi, sau này bọn họ
cùng hợp tác trong một lần cứu trợ, hai người đàn ông nổi tiếng này từ
đó trở than anh em tốt không có chuyện gì dấu nhau. Mà quan hệ của Mục
Khả cùng Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân cũng nhờ Mục Nham này mới biết
được.
Điện thoại vang lên hai tiếng đối phương liền tiếp, trong loa truyền đến giọng trẻ con non nớt: “Ai nha? Tìm ba ba của con sao?”
Đường nét lạnh lùng trên gương mặt Hạ
Hoằng Huân trong nháy mắt dịu xuống, âm thanh trở nên nhẹ nhàng: “Đồng
Đồng à, là chú Hạ, để ba ba của con nghe điện thoại.”
Cậu nhóc nhận ra giọng của Hạ Hoằng Huân, nói ngọt gọi: “Ba ba.”
“Là chú Hạ, con chỉ có một b aba thôi!” Mục Nham từ trong thư phòng đi ra, ôm con trai ngồi trên đùi, nhận điện thoại nói: “Thằng nhóc này, ai mặc quân trang cũng là ba ba của nó.”
Mục Đồng mới hai tuổi, dù sao cũng còn
quá nhỏ, không phân biệt được trang phục đặc công cùng quân trang, lần
đầu gặp thấy Hạ Hoằng Huân mặc quân trang, bắt đầu luôn miệng kêu ba ba, hai vợ chồng Mục Nham uốn nắn bao nhiêu lần cũng không sửa được.
Mục Đồng ngồi trên đùi ba ba còn không
an phận, cầm đồ chơi không buông tay, cười khanh khách: “Ba ba, ba ba.”
Cũng không biết là gọi Mục Nham, hay là vẫn gọi Hạ Hoằng Huân.
Mục Nham cười khổ, nói với Hạ Hoằng Huân: “Cậu nhanh chóng nhận nó làm con nuôi đi, gọi ba nuôi so với ba ba dễ nghe hơn.”
Hạ Hoằng Huân mỉm cười, đang chuẩn bị
nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy điện thoại kia có người nói: “Đồng
Đồng, đến chơi với cô này, chúng ta cùng nhau xem phim hoạt hình…”
Nghe thấy giọng của Mục Khả rất khàn, Hạ Hoằng Huân lập tức đã hiểu. Vốn nghĩ rằng cô ở cùng Hách Nghĩa Thành,
thật không ngờ lại có thể ở trong nhà Mục Nham, nụ cười trên mặt anh
bỗng nhiên cứng đờ, hơn nửa ngày không nói ra tiếng.
Nghe được tiếng nói kì quái của Mục Khả, Hạ Hoằng Huân rốt cuộc vẫn không nén được tức giận, anh vội hỏi: “Mục
Khả sao rồi ? Hôm nay là ngày gì đặc biệt với cô ấy sao?”
Có chút ngoài ý muốn khi anh gọi điện
thoại lại là vì Mục Khả, Mục Nham cau mày, xoay người lại liếc nhìn Mục
Khả đang dụ dỗ con trai chơi đùa, cân nhắc xong mới nói: “Hoằng Huân,
không phải là