
bình thường không uống rượu, nhưng đối với
sự nhiệt tình của những người này, cô đương nhiên cũng cạn chén. Hạ
Hoằng Huân thấy cô sặc tới rơi nước mắt, nói gì cũng không chịu để cho
cô uống nữa, thay cô đáp lễ mọi người.
Cơm tối diễn ra trong bầu không khí rất tốt, Lục Trạm Minh rất ôn hòa,
không chút kiêu ngạo. Cuối cùng, Chính ủy Ninh An Lỗi bắt đầu thực hiện
chiến lược đánh vào tâm lý, anh rất chân thành nói: “Tiểu Mục, chúng tôi nơi này có phần nhếch nhác, điều kiện không tốt như trên thành phố A,
nên nhiều người thân cũng không muốn tới, cho dù tới cũng không ở lại
được bao lâu. Hôm nay em có thể tới, chúng tôi cũng rất hoan nghênh em,
hoan nghênh em tới nơi này ở. Chỗ này tuy không tốt lắm, nhưng đám người bọn tôi rất tốt, nhất là Hạ Hoằng Huân, cậu ấy rất tốt, tuổi trẻ tài
cao lại có ý thức trách nhiệm, là một người đàn ông tốt, quen biết một
thời gian dài em sẽ nhận ra.”
Thật không hổ là Chính ủy, làm công tác tư tưởng tuyệt đối là hạng nhất. Rõ
ràng là biểu hiện đặc biệt của Hạ Hoằng Huân vô cùng hợp ý Mục Khả, vì
vậy lấy kết hôn làm mục đích cùng cô kết giao sau này. Ninh An Lỗi hết
sức ủng hộ, anh thật lòng muốn đem hôn nhân này tạo thành Bảng Vàng của
binh đoàn 532, long trọng đề cử.
Bữa cơm tối kéo dài thật lâu. Có lẽ là do tâm tình tốt, Hạ Hoằng Huân uống
rất nhiều rượu, thấy anh cứ uống hết một ly lại nhận một ly, Mục Khả lo
lắng cho vị “Lục lâm hảo hán” này. Cho nên, khi anh đứng lên nói muốn đi vệ sinh, cô không chút suy nghĩ liền đứng lên, níu thắt lưng anh lại
nói: “Em cũng muốn đi.”
Mọi người thấy thế tất cả cùng phá lên cười, pháo doanh trưởng An Cơ trêu
ghẹo nói: “Chị dâu nhỏ, không cần lo lắng, nếu Hạ Hoằng Huân say, tôi sẽ kêu hai người vác cậu ta trở về.” Mặc kệ mọi người trêu chọc, Mục Khả
vẫn kiên trì đi cùng Hạ Hoằng Huân, giống như chỉ sợ anh say mà ngã
xuống.
Sau buổi cơm tối, cáo biệt Đoàn trưởng Chính ủy, Hạ Hoằng Huân hơi say dẫn
cô bạn gái nhỏ đến khu dành cho người nhà. Mục Khả bắt đầu lo lắng,
trong lòng suy nghĩ không phải để cho cô ngủ chỗ của anh chứ? Tại sao
không đưa cô đến phòng đãi khách? Vậy anh ngủ nơi nào?
Lúc đến nơi, Mục Khả lay nhẹ nhận lấy chìa khóa từ trong tay anh để mở cửa. Đúng lúc cô với tay định mở đèn, Hạ Hoằng Huân dựa vào người cô trước
cửa, trước khi đặt lên môi cô còn xấu xa nói một câu: “Uống hơi nhiều.”
Sau đó hôn cô một nụ hôn thật dài.
Mục Khả đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh, trong lòng bỗng dâng trào một
cảm giác hạnh phúc khó tả. Lúc này ngoài trời gió thổi mây bay, nơi đóng quân thoáng chốc hiện lên một cảnh mờ ám…
Có lẽ ở địa bàn của mình nên có thể thoải mái thả lỏng.
Môi Hạ Hoằng Huân áp xuống, môi lưỡi cực nóng tùy ý càn quét giữa hàm răng
Mục Khả, càng phóng cuồng hơn những nụ hôn trước đây. Theo ôm hôn sâu,
thân thể mềm mại bị anh đặt lên trên cửa dán chặt lên thân thể anh, gần
gũi giống như một thể. Mục Khả bị hôn không còn sức chống đỡ, thậm chí
có chút không thở nổi, chỉ có thể theo bản năng hô hấp theo tiết tấu của anh, đôi tay không tự chủ ôm lấy cái eo nhỏ mà mạnh mẽ của anh.
Hô hấp Hạ Hoằng Huân có chút dồn dập, anh gần như không khống chế được
mình, ấn Mục Khả vào trong ngực chặt hơn, anh mãnh liệt lấy môi công
thành đoạt đất. Hơi thở lành lạnh tràn ngập tất cả giác quan của Mục
Khả, cô cảm thấy tim anh đập điên cuồng, cảm thấy hơi thở cực nóng của
anh phả vào cần cổ, quyến luyến chậm rãi trượt tới xương quai xanh đang
lộ ra trong không khí của cô, Mục Khả cảm thấy bàn tay thô ráp ấm áp của anh dò vào bên trong áo cô, hơi chần chờ trong nháy mắt, không đặt lên
cấm địa trước ngực cô, mà xoa xoa cái lưng trắng mịn của cô. . . . . .
Tình cảnh lúc này, làm cho người ta ý loạn tình mê.
Hồi lâu, cuồng phong mưa lớn cuối cùng đã dừng lại, nụ hôn của anh càng lúc càng dịu dàng, nhẹ nhàng hút, ma sát cánh môi của cô giống như trấn an, hơi thở ấm áp lưu luyến ở chóp mũi cô không đi.
Mục Khả bị rút sạch sức lực toàn thân, cô khẽ mở mắt ra nhìn anh, tầm mắt mơ màng.
Hạ Hoằng Huân quả thật có chút say, chỉ là không phải say rượu, mà là say
lòng. Ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc,
anh nhàn nhạt cười, cái trán dựa vào cô, anh lấy giọng nói trầm thấp dịu dàng hỏi: “Làm em đau sao?” Cô bạn gái nhỏ không chỉ một lần oán trách
anh hôn dùng sức quá mức, trong lòng Hạ Hoằng Huân luôn nhớ.
Mục Khả khẽ liếm dưới môi, muỗn lắc đầu lại không thể động đậy, chỉ chớp đôi mắt mê man nhìn anh không nói.
Dưới ánh trăng cô gái xinh đẹp động lòng người, ánh mắt cô nhìn anh lóe lên
ánh sáng lung linh, Hạ Hoằng Huân miệng lưỡi vụng về nhất thời không tìm được câu văn thích hợp hình dung vẻ đẹp của cô, chỉ nâng tay cô đặt bên môi hôn, lại cúi người khẽ cắn vành tai tinh tế của cô, bàn tay to kéo
cô vào lòng như an ủi, ôm cô thật chặt.
“Mới mấy ngày không thấy, rất nhớ em!” Âm sắc từ tính trầm thấp có loại hấp
dẫn rất riêng, Hạ Hoằng Huân hít sâu, sờ sờ mái tóc mềm mại của cô trấn
an nói: “Đừng sợ, tôi sẽ đúng mực.” Mục Khả nghe được anh tự giễu nhẹ
giọng cười, sau k